Chương 60: Thỏa thuận đặt cược
Buổi tối, Lâm Dục Thư về đến nhà trước. Cậu không nấu cơm mà gọi hai phần thức ăn bên ngoài.
Sau khi ăn xong phần mình, cậu về nhà mình ở bên kia, bắt đầu nghiên cứu nhiều báo cáo khác nhau của Tấn Tiệp và Vĩnh Tinh.
Không lâu sau, tiếng mở khóa mật mã vang lên, bóng dáng Tống Khải Minh xuất hiện bên cửa: “Em đã ăn rồi à?”
Lâm Dục Thư không ngẩng đầu đáp: “Ừ.”
Tống Khải Minh không nói thêm gì, đóng cửa phòng lại.
Khoảng một tiếng sau Tống Khải Minh ăn tối xong, bỏ lại Wowo, ôm laptop đi tới nhà Lâm Dục Thư.
Trên bàn ăn chất đầy tư liệu, bao gồm báo cáo lưu chuyển tiền tệ của Vĩnh Tinh và bảng thông tin nhân viên của Tấn Tiệp. Tư liệu hai bên lẫn lộn cùng một chỗ khiến đôi lúc Lâm Dục Thư cũng nhìn lầm.
Tống Khải Minh cũng thường xuyên rút tư liệu cần thiết từ trong tay Lâm Dục Thư, không biết nhập cái gì vào máy tính.
Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại tiếng lật trang giấy và tiếng gõ bàn phím, toàn bộ quá trình hai người đều không trao đổi gì với nhau, cho đến khi ——
Hai tay cùng nhặt một tờ báo cáo.
Cuối cùng tầm mắt hai người cũng chạm nhau, Lâm Dục Thư hơi nhíu mày, ngón cái cùng ngón trỏ âm thầm dùng sức, nhưng Tống Khải Minh không tranh với cậu, chỉ buông tay ra nói: “Chúng ta thật sự phải như vậy sao?”
“Làm sao?” Lâm Dục Thư bình thản cầm báo cáo lên đọc.
Tống Khải Minh bất lực thở ra một hơi, hỏi: “Anh hai em có ý gì?”
Lâm Dục Thư không đáp, chờ sau khi nhìn thấy con số mình muốn, lúc này cậu mới buông báo cáo xuống, ngước mắt nhìn Tống Khải Minh: “Anh muốn nghe nói thật hay nói dối?”
Tống Khải Minh: “Em nói đi.”
“Anh ấy muốn anh tách hoạt động kinh doanh ô tô Vĩnh Tinh ra khỏi tập đoàn, bán cho Tấn Tiệp.” Lâm Dục Thư ẩn đi một phần “sắc dụ”.
“Thu mua ngược phải không?” Tống Khải Minh không có vẻ gì ngạc nhiên: “Vậy chứng tỏ anh ấy cũng nghĩ Tấn Tiệp cần Vĩnh Tinh.”
“Đây không phải trọng điểm.” Lâm Dục Thư nói. “Dù sao anh cũng không thể thu mua được Tấn Tiệp.”
“Nhưng Tấn Tiệp càng không thể mua được Vĩnh Tinh.”
Tổng giá trị thị trường của Vĩnh Tinh gần 100 tỷ USD, ngay cả khi tách mảng kinh doanh ô tô ra, phần này cũng có giá trị ít nhất 60 tỷ USD trở lên. Mà hiện nay tổng giá trị thị trường của Tấn Tiệp chỉ có 45 tỷ USD, tổng lượng của Vĩnh Tinh lớn hơn Tấn Tiệp gấp hai lần.
“Chính các anh mới là người cần Tấn Tiệp.” Lâm Dục Thư lại cầm lấy một tờ báo cáo khác: “Những vấn đề của Tấn Tiệp sẽ có biện pháp khác giải quyết.”
“Đối với Vĩnh Tinh, Tấn Tiệp chỉ là một con đường tắt, có thể đi hoặc không đi. Đương nhiên, em có cái nhìn của em, bây giờ chúng ta nói chuyện này cũng vô nghĩa. Em không cảm thấy như vậy à?”
Lập trường bất đồng, không ai thuyết phục được ai, Tống Khải Minh quả thật nói đến điểm mấu chốt.
Lâm Dục Thư buông báo cáo trong tay xuống: “Vậy anh có ý gì?”
“Bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ mua cổ phiếu Tấn Tiệp, xem phản ứng của thị trường. Bên em cũng nhìn thử xem.”
“Cứng lên phải không?” Lâm Dục Thư nhíu mày: “Thiệu Hòa Đông và Thiệu Hòa Húc đồng ý cho anh làm như vậy à?”
“Chỉ cần Thiệu Hòa Húc đồng ý là được, anh giao công việc ở showroom ô tô 4S cho ông ấy.”
Lâm Dục Thư không biết Tống Khải Minh đã đạt được thỏa thuận vì với Thiệu Hòa Húc, nhưng có thể chắc chằn Thiệu Hòa Húc không thể nào chịu thiệt.
“Được.” Lâm Dục Thư dựa lưng vào ghế, nhìn Tống Khải Minh từ xa: “Vậy khai chiến đi.”
–
Vài ngày sau, trong phòng họp của Tòa nhà trụ sở Tấn Tiệp.
Lâm Dục Thư phân tâm nhìn xu hướng cổ phiếu trên iPad, chỉ thấy biểu đồ màu đỏ lấp đầy toàn bộ màn hình.
“Ngay sau khi có thông tin Vĩnh Tinh muốn mua lại Tấn Tiệp, gần đây cả hai cổ phiếu đều tăng mạnh một chút” Một giám đốc điều hành cấp cao cho biết.
“Nếu như hai nhà chúng ta có thể sáp nhập, vậy nhất định sẽ trở thành ông trùm của xí nghiệp xe hơi.” Một giám đốc cấp cao khác nói.
“Cho nên các anh đều tán thành bị thu mua sao?” Lâm Dĩ Tắc lên tiếng hỏi.
“Không, cá nhân tôi cảm thấy sáp nhập thì được, nhưng bị thu mua không ổn.”
Một số quản lý cấp cao bắt đầu thảo luận sôi nổi, Lâm Dục Thư đổi trang web, lại nhìn thông cáo vừa mới phát ra của tập đoàn Vĩnh Tinh một lần nữa, chỉ thấy tập đoàn Vĩnh Tinh đã mua được 15% cổ phần xe điện Tấn Tiệp.
Đúng là cấp tốc.
Nói là muốn khai chiến, Lâm Dục Thư cũng đã nghĩ ra kế hoạch nhưng phần lớn quản lý cấp cao bên này đều tán thành hợp tác với Vĩnh Tinh.
Bọn họ không hy vọng xung đột với Vĩnh Tinh mà muốn giải quyết vấn đề thông qua đàm phán.
“Em thấy thế nào?” Lâm Dĩ Tắc quay đầu lại, hỏi Lâm Dục Thư.
Xét theo tâm tư, Lâm Dục Thư không muốn để cho Tống Khải Minh được như ý.
Tuy rằng trước khi hai người ở bên nhau, Lâm Dục Thư đã biết lòng dạ Tống Khải Minh rất sâu nhưng cậu không vì vậy mà hoài nghi tình cảm của Tống Khải Minh dành cho mình.
Nhưng dựa vào cái gì người này được thuận buồm xuôi gió, thu hút hết ánh đèn sân khấu?
“Dù sao chắc chắn không thể bị thu mua được.” Lâm Dục Thư tắt màn hình iPad, nói: “Thu mua ngược cũng không thực tế lắm.”
“Em không thể thuyết phục cậu ta sao?” Lâm Dĩ Tắc hỏi.
“Cậu ta còn không thể thuyết phục em, em làm sao thuyết phục được cậu ta?” Lâm Dục Thư nhún vai. “Hơn nữa vị trí của cậu ta chưa vững vàng, rất nhiều chuyện không phải muốn như thế nào là được như thế đó.”
Lâm Dĩ Tắc thở dài một tiếng: “Vậy tình huống bây giờ thế nào, cậu ta có ý muốn sáp nhập không? Nếu chúng ta không hành động, thật sự sẽ bị cậu ta mua.”
Lâm Dục Thư khẽ nhíu mày, suy tư nói: “Với quy mô hiện tại của chúng ta, cho dù có sáp nhập thì bọn họ cũng làm chủ.”
“Chuyện này có thể bàn lại được.” Lâm Dĩ Tắc nói.
“Nhưng chúng ta không thể nói chuyện trong thế bị động.” Lâm Dục Thư trầm ngâm nói. “Để em nghĩ cách.”
Cuộc họp còn chưa kết thúc, Lâm Dục Thư đột nhiên nhận được điện thoại Chiêm Đình gọi tới.
Cậu có hơi bất ngờ, ra ngoài phòng họp nhận điện thoại: “Quản lí Chiêm?”
“Lâm tổng, gần đây công việc có thuận lợi không?”
“Rất tốt, bên chị thế nào?”
Từ sau khi Lâm Dục Thư từ chức, rất nhiều công việc trong Văn phòng gia đình đều giao cho Chiêm Đình. Lâm Dục Thư tin tưởng Chiêm Đình gọi điện tới không phải để tám dóc với cậu, quả nhiên, chỉ nghe Chiêm Đình thở dài: “Tôi đau đầu gần chết.”
“Gần đây Tống đổng rất nóng nảy, liên tục đổi ba thư ký, giám đốc nhân sự chạy tới chỗ tôi kể khổ, tôi có cách gì chứ?”
Rất hiển nhiên, cách của Chiêm Đình chính là chạy tới tìm Lâm Dục Thư kể khổ.
Lâm Dục Thư mím môi, hỏi: “Sao cậu ta lại nóng nảy như vậy?”
“Lúc họp, cậu ta quát mấy quản lý cấp cao mặt đỏ tới mang tai, cậu không nhìn thấy cảnh tượng đó đâu.”
… Sao có thể quát mắng chứ.
Mặc dù đã nhiều ngày Lâm Dục Thư không nói chuyện với Tống Khải Minh, nhưng để qua chuyện, cậu vẫn nói: “Tôi sẽ nói chuyện với cậu ta một chút.”
“Vậy là tốt rồi.” Chiêm Đình rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, lại nói: “Nhân tiện, tôi chỉ muốn hỏi, cậu… có phải bên các cậu đang cân nhắc việc bị Vĩnh Tinh mua lại không?”
Lâm Dục Thư khá ngạc nhiên khi Chiêm Đình hỏi thăm chuyện này.
Cậu chợt cảnh giác, lẽ nào tên Tống Khải Minh kia đang ở ngay bên cạnh Chiêm Đình?
“Chúng tôi còn đang thảo luận.” Lâm Dục Thư nói. “Quản lí Chiêm, bên tôi còn chút việc, nếu không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy trước.”
Cuộc gọi đột nhiên cắt đứt, Chiêm Đình nhìn về phía Tống Khải Minh, bất lực nói: “Không hỏi thăm được.”
Tống Khải Minh không tỏ vẻ gì, phất phất tay, ý bảo Chiêm Đình có thể rời đi.
Song Chiêm Đình không đi ngay, có vẻ muốn nói lại thôi: “Tống đổng, tuy rằng những lời này cũng không nên để tôi nói, nhưng hai người… có thể bình tĩnh mà nói chuyện. Theo hiểu biết của tôi về Tiểu Lâm tổng, cậu ấy là một người có rất nhiều ý tưởng, hai người có thể đàm phán được.”
“Ừ. “Tống Khải Minh vẫn không có biểu hiện gì, bình tĩnh nói: “Tôi hiểu.”
–
Hôm nay tan tầm về nhà, Lâm Dục Thư hơi bất ngờ khi thấy Tống Khải Minh về trước cậu.
Trên bàn ăn có ba món mặn một món canh, nhìn màu sắc và kỹ thuật dùng dao thì rõ ràng là do Tống Khải Minh nấu.
Mấy ngày nay, dù hai người đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh nhưng mỗi ngày về nhà họ vẫn cùng nhau ăn tối, chỉ là không nói chuyện mà thôi.
Hôm nay Lâm Dục Thư vẫn không có ý định nói chuyện, cuối cùng Tống Khải Minh thiếu kiên nhẫn trước, hỏi: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”
“Nói cái gì?” Lâm Dục Thư miễn cưỡng ăn món thịt heo thái sợi đủ tư cách: “Nói anh đừng đi tìm người khác thăm dò?”
Tống Khải Minh nghẹn họng: “Vậy mà em nghe ra được.”
“Tôi quen Chiêm Đình lâu hơn hay là anh quen cô ấy lâu hơn?” Lâm Dục Thư thản nhiên nói: “Có chuyện gì anh có thể trực tiếp tới hỏi tôi.”
“Không phải em phớt lờ anh sao.” Tống Khải Minh gắp miếng sườn heo hấp tẩm bột gạo vào bát Lâm Dục Thư: “Em nếm thử cái này đi, ba giờ chiều anh về nhà bắt đầu làm.”
Lâm Dục Thư nếm thử một miếng, nhíu mày nói: “Giắt răng.”
Tuy nói thế cậu vẫn gặm sạch xương sườn, sau đó lại gắp một miếng vào trong bát.
“Bên em thảo luận xong chưa?” Tống Khải Minh hỏi: “Thu mua hơn 10% cổ phần, Vĩnh Tinh sẽ trở thành cổ đông lớn nhất.”
“Đó là khi chúng tôi không đánh trả.” Lâm Dục Thư sửa lại.
“Cho nên bên em bắt đầu muốn đánh trả sao?”
Đến bây giờ Tấn Tiệp vẫn không có động tĩnh gì, cũng khó trách Tống Khải Minh lại để Chiêm Đình đi dò hỏi.
“Đúng là chúng tôi có một ý tưởng mới.” Lâm Dục Thư chậm rãi nói: “Anh muốn nghe không?”
“Em nói đi.”
“Đối với Tấn Tiệp, sáp nhập với Vĩnh Tinh có rất nhiều chỗ tốt, nhưng không phải là bị thu mua.”
Sáp nhập khiến người ta dễ chấp nhận hơn là bị thu mua. Đây là sự thật hiển nhiên, Tống Khải Minh không hề bất ngờ: “Sau đó?”
“Chúng tôi có thể ký một thỏa thuận cá cược, nếu các anh thắng thì Tấn Tiệp để mặc cho các anh mua. Nhưng nếu các anh thua, thì việc mua sẽ đổi thành sáp nhập, hơn nữa điều kiện do chúng tôi quyết định.”
Với nguồn vốn dồi dào, việc mua lại chắc chắn sẽ có lợi hơn cho Vĩnh Tinh.
Nhưng Tấn Tiệp sẽ không để mặc Vĩnh Tinh thu mua, nếu song phương thật sự cạnh tranh thì chỉ làm thương tổn cả hai bên. Bởi vậy ký một thỏa thuận đánh cược chắc chắn là phương án tốt.
Hiển nhiên Tống Khải Minh cảm thấy hứng thú, hỏi: “Điều kiện thắng thua là gì?”
“Trong tay các anh có 15% cổ phần của Tấn Tiệp, nếu quý 1 năm nay lượng tiêu thụ của Tấn Tiệp đạt 450.000 chiếc, vậy các anh trả lại 5% cổ phần của Tấn Tiệp. Ngược lại, nếu không đạt được thì chúng tôi tặng không cho các anh 5% cổ phần.”
Tống Khải Minh lập tức nghe ra logic ẩn sau điều kiện: “Nếu lượng tiêu thụ đạt tới 450.000, giá cổ phiếu Tấn Tiệp nhất định sẽ tăng mạnh, đến lúc đó trả lại 5% cổ phần cho bên em, vậy Vĩnh Tinh không còn thu mua được nữa.”
Lâm Dục Thư cũng không che giấu chút nào: “Nhưng nếu không đạt được, các anh sẽ nắm giữ 20% cổ phần của Tấn Tiệp, như vậy sẽ giảm bớt chi phí thu mua của các anh.”
5% cổ phần, tính cả mức tăng giảm, đại khái là giá trị hai ba tỷ đô la Mỹ.
“Cược lớn như vậy sao?” Tống Khải Minh nhíu mày.
“Sao?” Lâm Dục Thư hỏi ngược lại: “Không dám à?”
Tống Khải Minh suy tư một lát rồi hỏi: “Tính đến nay, doanh số bán ra của Tấn Tiệp năm nay là bao nhiêu?”
“180.000.” Lâm Dục Thư nói: “Cho nên phần thắng của các anh rất lớn.”
“Em chắc chứ.” Tống Khải Minh buồn cười nói: “Tháng Một tháng Hai chịu ảnh hưởng của tết âm lịch, còn có 180.000 doanh thu, em chắc chắn phần thắng của bên anh rất lớn sao?”
“Được rồi, cơ hội thắng là một nửa.” Lâm Dục Thư sửa miệng: “Vậy thì muốn đánh cược không?”
Tống Khải Minh im lặng một lúc, nói: “Có thể.”
Nói xong, hắn lại bổ sung: “Nhưng anh có một điều kiện.”
“Gì?” Lâm Dục Thư hỏi.
Tống Khải Minh đứng dậy, đi tới bên cạnh Lâm Dục Thư, không hề báo trước mà bế ngang cậu lên: “Ăn chay nhiều ngày rồi, em muốn anh chết nghẹn đúng không?”
Bởi vì tốc độ bay lên quá nhanh, hai chiếc dép lê của Lâm Dục Thư bị văng qua một bên.
Cậu hoảng loạn ôm cổ Tống Khải Minh: “Không được, chúng ta còn đang chiến tranh lạnh đó? Tống Khải Minh!”
_____________
*Thỏa thuận đặt cược: còn được gọi là Cơ chế điều chỉnh định giá (VAM), là một điều khoản phổ biến trong nhiều thương vụ mua bán và sáp nhập vốn cổ phần tư nhân của Trung Quốc.