Chương 15 Cô phát điên gì vậy?
Phương Tuấn trơ mắt nhìn người vừa xuất hiện thẳng tay giật lấy tấm danh thiếp Giản Yên đang cầm, sắc mặt hắn dần dần tối lại.
Mải mê chinh phục người đẹp khiến hắn ta vô tình quên mất rằng bạn gái của mình cũng đang trên đường tới đây. Nhìn thái độ hung hăng của cô ta thì có lẽ đã phần nào nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi.
Trước giờ số bạn gái của Phương Tuấn nhiều không đếm xuể, việc bắt cá hai tay đối với hắn ta là chuyện quá đỗi bình thường. Vậy mà chẳng hiểu sao lần này, đối diện với cô gái chỉ mới gặp mặt chưa đầy mười phút kia, Phương Tuấn lại rất muốn thử một lần nghiêm túc.
Thế nhưng e rằng ước muốn giản đơn này sẽ khó thực hiện được, bởi vì bạn gái hiện tại của hắn đã lần nữa tiến đến rồi nhanh chóng cầm lấy ly nước lọc trên bàn hắt thẳng vào mặt Giản Yên.
“Trơ trẽn!”
Tiệm trà vốn yên tĩnh lại càng khiến cho giọng nói run run tức giận của cô ta thêm phần chát chúa.
Khách trong tiệm theo bản năng liền đồng loạt quay về hướng này, thu hết vào trong tầm mắt dáng vẻ chật vật của Giản Yên. Còn cô gái vừa gây ra hành động thô lỗ kia nhìn qua có vẻ xinh đẹp, thế nhưng nếu so với thân hình bốc lửa của cô ta thì khuôn mặt được trang điểm cầu kỳ kia lại khá nhạt nhòa.
Nước trên mặt Giản Yên từ từ trượt xuống cổ, dần dần thấm ướt lớp váy mỏng. Cô lặng lẽ rút giấy trong hộp nhỏ trên bàn nhẹ nhàng quệt đi vệt nước còn đọng lại trên mặt, hàng loạt động tác diễn ra vô cùng tao nhã khiến Phương Tuấn đối diện chợt hít thở không thông.
M* nó! Xinh đẹp xuất sắc như vậy, lại còn là mặt mộc nữa chứ!
Đến cuối cùng, Phương Tuấn vẫn nhận ra mình nên làm gì lúc này. Sau vài chục giây ngỡ ngàng, hắn ta vội vàng đứng dậy lớn tiếng với cô bạn gái vừa mới quen được hơn một tháng.
“Hạnh Ngân, em làm gì vậy? Mau xin lỗi cô ấy!”
Hạnh Ngân tức giận vô cùng, lại chứng kiến ánh mắt sáng rực của Phương Tuấn dành cho con “hồ ly tinh” dáng vẻ điềm nhiên chẳng coi ai ra gì kia cũng sớm không nhịn nổi nữa. Đã vậy hắn ta còn thẳng thừng chất vấn, giống như cô ta mới chính là người thứ ba phá nát không khí yên bình giữa anh và con hồ ly kia vậy.
“Anh bảo em xin lỗi cô ta? Tại sao em phải xin lỗi kẻ câu dẫn chồng sắp cưới của mình chứ?
“Cưới? Tôi chưa từng hứa hẹn điều đó với bất kỳ ai!”
“Vậy anh thử nhớ lại, là ai cùng em lăn giường đêm qua, còn nói rằng em chính là người duy nhất trong lòng hắn nữa?”
“Cô…!”
Phương Tuấn cứng họng á khẩu, vội vàng đánh mắt nhìn về phía Giản Yên. Hắn ta muốn thanh minh cho bản thân, cuối cùng lại tự lấy đá đập vào chân mình.
Hạnh Ngân khoanh hai tay trước ngực, kênh kiệu nhìn Giản Yên vẫn một mực im lặng nãy giờ, giọng nói cất lên đầy vẻ khinh thường rẻ mạt.
“Sao? Nhục nhã quá không thốt lên lời à?”
Lúc này Giản Yên mới từ từ chống tay đứng dậy, đối mặt với Hạnh Ngân với dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, giống như cú tạt nước nãy giờ chẳng ảnh hưởng chút nào đến tâm trạng của cô vậy:
“Nhục? Tôi thấy cô đây nên cảm ơn tôi một câu mới đúng đấy!”
“Cảm ơn?” Hạnh Ngân cao giọng cười khẩy, nhìn Giản Yên như nhìn một con ngốc. “Nói đi! Lý do là gì? Nếu như đúng thì tôi có thể xem xét bỏ qua cho cô cũng nên!”
“Chẳng phải tôi vừa giúp cô nhận ra bộ mặt thật của tên đàn ông cô đang yêu đó sao?”
Giản Yên nhíu mày khó hiểu. Chỉ cần tiếp xúc với Phương Tuấn chưa đầy năm phút, cô đã mơ hồ nhận ra ánh nhìn hứng thú và ham muốn chinh phục phụ nữ của hắn. Với bản tính như vậy, liệu rằng gã ta có bao giờ biết đến hai từ “chung thủy”?
“Nói như vậy thì chính bạn trai của tôi đã chủ động tiếp cận cô sao?”Hạnh Ngân che miệng cười khúc khích, giống như nghe thấy một câu chuyện vô cùng hài hước. “Cô xem danh thiếp rồi cũng biết bạn trai tôi là ai. Với gia thế đó anh ấy muốn người nào mà không được, cô thử đứng trước gương soi lại bản thân xem có gì đáng giá để anh ấy phải cúi mình săn đón”.
Hạnh Ngân dứt lời liền trắng trợn ngắm nhìn từ đầu xuống dưới chân Giản Yên, thái độ chẳng khác nào đang đánh giá một món hàng không hơn không kém.
Chỉ vì con hồ ly này xinh đẹp thôi sao?
Đùa à? Nói về nhan sắc thì đâu phải Phương Tuấn kia chưa bao giờ gặp được người đẹp cơ chứ?
Giản Yên thật sự rất muốn quỳ xuống để tặng cho cô gái yêu đương mù quáng kia một lạy. Làm ơn suy nghĩ bằng não đi có được không bà nội? Đối với cô ta Phương Tuấn là vàng bạc đá quý nhưng nếu có cho không cô cô cũng không dám nhận đâu.
“Vậy mong cô giữ anh ta cho thật chặt, đừng để anh ta lần nữa đi phá hủy sự yên tĩnh của người khác!”
Giản Yên nhún vai trả lời, sau đó cầm lấy túi xách trên bàn quyết định rời đi. Nói chuyện với loại người này quả thực chỉ càng thêm lãng phí thời gian mà thôi.
Thế nhưng cô vừa mới xoay lưng đi được vài bước chân thì vùng da đầu bất chợt truyền đến cảm giác đau buốt tê dại. Giản Yên nhăn mặt quay đầu, nhìn Hạnh Ngân đang điên cuồng nắm chặt lấy tóc mình kéo giật lại, lần đầu tiên giọng cô vang lên bộc lộ rõ ràng sự tức giận:
“Cô thật sự không biết cách cư xử văn minh là thế nào à?”
Lúc này Phương Tuấn cũng vội vàng lao đến túm lấy tay Hạnh Ngân:
“Cô phát điên gì vậy? Mau mau buông tay!”
“Văn minh ư?” Hạnh Ngân nghiến răng, giọng nói gần như rít lên. “Tao đây chỉ muốn hả dạ thôi nên mày nghĩ tao sẽ quan tâm đến mấy từ vô nghĩa đó sao?”
Vì bị Phương Tuấn bóp chặt cổ tay nên Hạnh Ngân buộc phải thả tóc Giản Yên ra, nhưng tay kia của ả liền thừa cơ chớp nhoáng dùng hết sức đẩy cô về phía trước.
“Á!
Giản Yên hoảng hốt kêu lên một tiếng, theo bản năng vội vàng ôm lấy bụng. Hạnh Ngân hành động bất ngờ, cô lại ở trong tư thế quay đầu nên chẳng thể nào cứu nổi bản thân lúc này nữa.
Dù cô có ngã đến trầy da rách thịt cũng không sao. Nhưng còn thai nhi bé bỏng, cô phải làm thế nào để bảo vệ nó?
Giản Yên chỉ nghĩ được như vậy trước khi mọi thứ trở nên tối sầm.