Chương 12 “Không! Em không quên…”.
Nguyên Quang yêu Giản Yên đã nhiều năm trời. Những năm tháng học cao trung, người mà anh thường xuyên trao gửi tâm sự chính là người bạn trước mặt này.
Sở Vận Hoa ngày đó là “mọt sách” chính hiệu. Ngẫm lại, Nguyên Quang thấy cậu ta thật sự kiên nhẫn mới có thể tiếp nhận hết mớ cảm xúc hỗn độn của bản thân do tình cảm đem về.
Dù cậu ta chỉ yên lặng lắng nghe với thái độ bình thản, đối với Nguyên Quang lại vô cùng quý giá. Thế nên giờ khắc này, khi lần đầu tiên Sở Vận Hoa bày tỏ thái độ tiêu cực về Giản Yên như vậy, Nguyên Quang đã không thể che giấu nổi sự ngạc nhiên:
“Tại sao?”
“Chuyện tình cảm của cô ta có vẻ rất phức tạp!”
Sở Vận Hoa hồi tưởng về khoảng thời gian gặp lại Giản Yên một tháng trước đây, dứt khoát mở miệng phun ra vài từ.
Trái ngược với suy nghĩ của Sở Vận Hoa, Nguyên Quang lúc này không phản bác cũng không lên tiếng biện hộ cho người con gái mình yêu. Trước khi rời đi, cậu ta nhếch miệng cười nhạt rồi sâu kín để lại một câu:
“Ai cũng có thể, chỉ duy nhất mình cậu là không có tư cách đánh giá về cô ấy!”
Rốt cuộc Sở Vận Hoa cũng hiểu ra câu nói vừa rồi ẩn chứa ý nghĩa gì. Nhưng đó lại là chuyện của sau này.
Còn hiện tại, anh đơn giản nghĩ rằng Nguyên Quang đang bảo vệ Giản Yên, thật sự vô vị và nhàm chán!
Đến cùng Sở Vận Hoa cũng chẳng thể hiểu nổi lý do nào đã thúc đẩy bản thân đến với tăng hai lãng xẹt này. Một đường vào thang máy đi xuống tầng hầm, Sở Vận Hoa tìm tới vị trí đậu xe, chỉ muốn nhanh chóng nổ máy lập tức rời khỏi đây.
Thế nhưng trời không chiều lòng người, bởi vì ngay sau đó anh đã bị một thân thể mềm mại gắt gao ôm chặt lấy từ phía sau.
Sở Vận Hoa nhăn mày biến sắc. Khỏi cần quay lại anh cũng vô cùng rõ ràng mùi hương nồng nàn gay mũi này là của người nào.
“Buông!”
Lạnh nhạt kiệm lời, giống như nửa lời anh cũng không muốn lãng phí với cô gái vừa xuất hiện.
Cánh tay của Phùng Cẩn Mai thoáng cứng đờ, cuối cùng vẫn phải cam chịu mà chậm chạp thả xuống.
Cô ta vòng lên trước mặt Sở Vận Hoa rồi ngước khuôn mặt kiều diễm đẫm lệ nhìn anh, trong đôi mắt xinh đẹp chỉ toàn là sự níu kéo hèn mọn.
“Vận Hoa, hãy cho em một cơ hội. Chúng ta bắt đầu lại, được không anh?”
Nhìn từ phía sau, bóng lưng mảnh mai nhỏ bé lại càng trở nên cô độc. Duy chỉ điều này đã khiến bao nhiêu người đàn ông tình nguyện vì cô mà chở che, bênh vực.
Thế nhưng người đàn ông trước mặt này lại hoàn toàn khác.
Sở Vận Hoa hờ hững nhìn Phùng Cẩn Mai, ngoài nhàm chán thì gương mặt cực phẩm kia chẳng hề biểu lộ chút cảm giác dư thừa:
“Xem ra thần kinh của cô thật sự có vấn đề! Mới hơn một tháng thôi mà cô đã quên việc chính mình là người chủ động muốn chia tay sao?”
“Không! Em không quên…”.
Sở Vận Hoa chẳng chút lưu tình nể mặt, khiến bao nhiêu lời chất chứa cảm động mà Phùng Cẩn Mai dày công chuẩn bị cứ thế nghẹn lại nơi cổ họng.
Dù có dùng trăm cái miệng cô ta cũng chẳng thể lý giải nổi động lực nào ngày đó đã thôi thúc bản thân ngu ngốc nói ra lời chia tay để đến bây giờ chỉ còn biết hối hận xanh ruột như thế này.
Phùng Cẩn Mai dành rất nhiều tâm tư để theo đuổi Sở Vận Hoa, trải qua vài năm cuối cùng cũng được đối phương chấp thuận. Những tưởng rằng anh bẩm sinh lạnh lùng khó gần nên Phùng Cẩn Mãi luôn tâm tâm niệm niệm rằng người đàn ông này chắc chắn cũng sẽ có chút tình cảm với mình.
Thế nhưng chỉ một tháng sau đó, tâm trí Phùng Cẩn Mai luôn tồn tại một suy nghĩ mà bản thân có cố gắng đến mấy cũng chẳng thể xoá nhoà. Đó chính là Sở Vận Hoa chỉ đang coi cô như một bức bình phong không hơn không kém. Mà đối với Phùng Cẩn Mai, tất nhiên là cô ta vô cùng kỳ vọng vào mối quan hệ hiếm có này.
Nói như vậy cũng đủ để hình dung mức độ tình cảm của hai người. Trừ khi cần đến cô để đối phó với gia đình thì anh ta sẽ bặt vô âm tín, đến gặp mặt còn khó khăn vậy thì tìm đâu ra những cuộc hẹn lãng mạn hai người tay trong tay cơ chứ.
Phùng Cẩn Mai tổn thương sâu sắc, trong một phút dỗi hờn liền tuyên bố chia tay. Trái ngược với mong muốn tận sâu nơi đáy lòng của Phùng Cẩn Mai, Sở Vận Hoa nghe xong chỉ bất ngờ nhíu mày nhìn cô, lạnh nhạt nhả ra vài từ:
“Suy nghĩ kỹ rồi chứ? Cô hiểu đúng không? Với tôi tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.”
Nghĩ đến đây, thần trí Phùng Cẩn Mai dần trở nên khẩn trương, rối loạn, nước mắt cứ thế gấp gáp rơi xuống. Bởi vì cô ta hiểu rất rõ, câu nói đó chính là cơ hội cuối cùng mà Sở Vận Hoa cho mình.
Vậy nhưng dù thế nào đi nữa, nhất định cô ta sẽ cố gắng níu kéo người đàn ông này – bằng mọi giá.
“Anh đã tuyệt tình như thế, vậy tại sao ban nãy lại chẳng hề lên tiếng phản đối khi em nói rằng chúng ta sắp kết hôn?”