Chương 51
Nàng tra app trên điện thoại, đi bộ đến trạm xe buýt gần đó rồi ngồi đợi. Đoạn đường đến trường mất không quá ba mươi phút nên lúc này nàng bắt đầu đi cũng đã nằm trong tính toán hợp lí.
…
Tần Lam ngồi trên xe buýt, ghế nàng gần cửa sổ, hành lí đặt dưới chân, tay ôm chặt ba lô vào lòng như của quý.
Nắng sớm không khiến người ta bực bội, ánh sáng nhè nhẹ phảng vào một bên sườn mặt nàng, khuôn môi thiếu nữ vừa hay được nhuộm thêm ánh xuân.
Tần Lam độ mười tám, nàng không biết được phía trước điều gì đang chờ đón mình.
Đôi mắt trông về phố thị đông đúc, nàng mơ màng không rõ mình là ai nhưng lại khắc cốt ghi tâm mình nhỏ bé đến nhường nào.
Người ta nhìn vào ánh sáng mặt trời tươi rói trải khắp đường đi, nhưng càng đi càng thấy nóng bức, mệt nhọc, càng đi càng thấy chói chang làm nhoè đi hai mắt; càng đi càng thấy hai ngò má đỏ bừng, nóng rát.
Mặt trời soi sáng thế nhưng mặt trời dường như cũng che đi đôi mắt con người.
Nàng thiết nghĩ, càng trông đợi vinh hoa phú quý, càng khiến thân mình ngây ngô, vẩn đục.
Vậy thì thế này đi, nàng cứ bước bình thản, mệt mỏi thì tựa vào bóng râm mà nghỉ mát, uống một ngụm nước, rồi lại vững tâm rời khỏi.
——
Trường đại học Khoa học Xã hội ngày nhập học phi thường đông đúc. Cổng trường độ hơn tám giờ đã náo nhiệt tiếng nói cười của những bạn nhỏ chập chững chạm chân vào con đường mới phía trước.
Sinh viên chỉnh tề trang phục, các cô cậu vừa thanh niên khoác cho mình sơ mi trắng quần âu, có người còn được phụ huynh cầm tay bước vào cổng, bước đi gấp gáp mà miệng không ngừng dặn dò đủ điều.
Tần Lam ngẩn người.
Nàng cũng chỉnh tề trang phục, chỉ tiếc là thứ nàng đan tay mình vào không có hơi ấm, nó chỉ là một tay cầm vali hơi lành lạnh, khô khốc, cứng ngắt.
Chợt cười. Có lẽ phúc phần của nàng chỉ đến thế này thôi, gạt đi chút tham lam nhỏ bé.
…
Ngô Cẩn Ngôn tỉnh giấc, điều đầu tiên cô làm đó là nhanh chóng cầm điện thoại lên xem Tần Lam có nhắn gì cho mình hay không. Lướt qua lướt lại, kết quả lại khiến cô thất vọng mà thẫn thờ cả một khoảng thời gian dài ở trên chiếc giường rộng lớn của mình.
Mắt cô nhìn vô định phía trước, có rất nhiều nỗi bất an, từ rất lâu đã như những sợi dây gai quấn chặt lấy cô, chúng đan vào nhau thật chặt rồi tạo thành những nút thắt không cách nào gỡ bỏ.
Bất an Tần Lam sẽ sống không tốt khi không có ai bảo vệ. Bất an Tần Lam sẽ sống rất tốt và quên đi mình.
Bất an Tần Lam phải một mình đè nén mỗi khi gặp ác mộng. Rồi lại bất an nàng sẽ sớm tìm được người khác vỗ về ủi an.
Ngô Cẩn Ngôn siết tay lại, tự trấn tĩnh mình.
Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại hồi lâu, bất giác nở nụ cười: “Tại sao em lại sợ? Em thậm chí đã cảm nhận được rằng mình chính là nguồn cơn khiến chị lo lắng, bất an.”
“So với cô đơn, em càng sợ mất chị. So với sợ mất chị, em lại sợ chị cô độc hơn.”
Nắng sớm đã chiếu vào căn phòng qua khe cửa.
Ngô Cẩn Ngô nằm xuống, kéo chăn phủ kín đầu mình, không muốn thức dậy nữa.
…
Tần Lam, bởi vì trong giấc mơ lúc ấy, chị vẫn còn ở trước mặt em.
——
Khuôn viên trường rất rộng, rộng hơn gấp nhiều lần so với trường cao trung lúc Tần Lam nàng theo học.
Trước nơi trung tâm, các tiền bối ngồi trong chỗ mát được dựng lên bằng tấm bạt lớn, nở nụ cười tiếp nhận từng đợt hồ sơ của sinh viên nhập học. Sau đó từng tốp người lại di chuyển vào các phòng để nộp tiếp những hồ sơ cần thiết còn lại.
Tần Lam đứng trong hàng, lúc này phía trước nàng còn rất dài nhưng phía sau chỉ có năm bảy người. Nắng đã hơi gắt, trên trán nàng đã lấm tấm những giọt mồ hôi.
“Bạn học…bạn học…”
Người phía sau đột nhiên chạm nhẹ vào bả vai Tần Lam, giọng nói thì thầm.
Nàng quay đầu lại thì thấy một bạn học thân hình mỏng manh lọt vào tròng mắt mình.
“Có chuyện gì sao?” Nàng nhẹ giọng hỏi, ngữ khí nhu hoà như mọi khi.
Trông thấy khuôn mặt có phần xinh xắn của nàng, người kia cũng ngây ngốc một lúc. Trong tâm trí của cô ấy, khoảnh khắc lần đầu tiên Tần Lam quay đầu liền khiến người ta muốn chạm vào khuôn mặt nàng.
“Bạn học?” Tần Lam lên tiếng tiếp.
“À…” Cô gái kia thấy mình thất lễ liền ái ngại gãi gãi thái dương mình.
“Mình là Minh Ngọc.” Cô nở nụ cười tươi, tự giới thiệu. Sau đó, vào thẳng chuyện chính: “Mình ra ngoài gọi điện một lúc, không biết cậu có thể giữ chỗ giúp mình được không?”
Tần Lam cẩn thận chớp mắt.
Minh Ngọc trước mặt thoạt nhìn nhỏ bé, nụ cười lại dễ mến, thân thiện.
“Ai da, cậu giúp mình được không, mình thực sự…” Minh Ngọc hơi bĩu môi khẩn cầu.
Thấy người kia đúng là gấp thật cho nên nàng bèn gật đầu: “Được. Dù sao cũng còn rất lâu nữa mới đến chúng ta.”
Minh Ngọc cười tươi rồi chạy phắn đi như một đứa trẻ.
Tần Lam bên này nhìn theo dáng vẻ vô tư của cô ấy liền vô thức cong môi.
Chính là ngưỡng mộ dáng vẻ này, thứ mà nàng không làm được, không được làm.
Nếu như có bố thì sẽ khác, nếu như bố ở đây thì sẽ khác. Chỉ tiếc là mọi thứ không còn như ban đầu, bản thân nàng cũng đã sắp xếp chính mình ngăn nắp từ rất lâu.
——
Chuyến bay dài cuối cùng cũng đáp xuống thành phố S.
Lâm Phương vội vã cùng trợ lý của mình xuất hiện ở cổng trường đại học mà Tần Lam theo học.
Bà hối hận vì đã để cô con gái mình yêu thương phải cực nhọc một thân một mình đến chốn xa lạ, đêm đến không ngủ được, bốn giờ sáng đã xuất hiện ở sân bay để bay chuyến gần nhất đến đây.
Tần Lam là cô bé luôn mang đến cho người khác sự yên tâm vô hạn, nàng có thể làm được, nàng có thể mỉm cười như mình không quan tâm, có thể mạnh mẽ những lúc đau khổ cùng cực.
An tâm lại biến hoá thành vô tâm, đó chính là điều bà áy náy không thôi.
Tần Hiên giao Tần Lam cho bà, lời hứa nói ra không phải suông để trọn tình vẹn nghĩa, càng không chỉ để ông ấy bình thản xuôi tay.
Mọi thứ đều phải được bồi đắp theo năm theo tháng, từ lời hứa thành trách nhiệm, từ trách nhiệm lại thành cảm xúc tình thân.
Tần Lam với bà không đơn giản là lời hứa, mà còn là yêu thương.
Vì vậy, Lâm Phương cảm thấy đau lòng.
Vì vậy, Lâm Phương đã xuất hiện ở đây.
Bà vội vã chen vào đám người, cuối cùng cũng nhìn thấy dáng vẻ đơn bạc của cô gái nhỏ đứng ngay ngắn trong hàng ngũ, chỉ có cô gái nhỏ ấy mới khệ nệ hành lí, không người phía sau.
“Tiểu Lam!” Lâm Phương đi đến, miệng gọi tên nàng.
Tần Lam nghe thấy giọng nói quen thuộc liền hẫng đi một nhịp tim. Nàng quay đầu lại, mơ màng nhìn Lâm Phương vượt qua đám đông đi về phía mình.
Tôi cứ nghĩ mình tham lam viển vông thành ảo tưởng nhất thời.
Tôi cứ nghĩ mình ích kỉ quá mức thành tự lừa mình lừa người.
Thế nhưng tất cả đều không phải.
Mọi điều ấy đều là thực tại, thực tại giống như những dòng nước mát chảy vào mạch máu khô cằn, như thực như ảo.
Lâm Phương gạt đi sự bất ngờ của Tần Lam sang một bên, bà tự nhiên giành lấy vali của nàng kéo về phía mình.
“Đợi có lâu không?” Bà dịu dàng lau đi vệt mồ hôi trên trán cô gái, hai mắt đỏ ngầu đầy xót xa nói: “Tiểu Lam, dì…không tốt với con.”
Tần Lam nhất thời nghẹn giọng.
Nàng chưa từng oán trách, chính nàng vì sợ mình phiền phức cho nên mới một mực không chịu người nhà họ Ngô đi cùng, kể cả quản gia.
Nhưng nàng có trông đợi, có ham muốn được chở che, được ai đó trấn an mình vào khoảnh khắc chuyển sang trang mới.
“Dì…” Tần Lam cắn môi, giọng nói lạc đi: “Dì đừng tự trách….Tần Lam con vì sợ rằng dì sẽ nhọc lòng cho nên…”
“Đừng biện minh cho dì.” Lâm Phương cắt ngang. Bà cứng rắn nói tiếp: “Tần Lam là người nhà họ Ngô, dì thực sự lần này để con chịu thiệt thòi.”
Tôi là người nhà họ Ngô?
Không phải. Tôi biết.
Chỉ là có những khoảnh khắc như thực như ảo, khiến tôi mê mẩn muốn chìm đắm, khiến tôi luyến tiếc không nỡ cách xa.
Chỉ là những khoảnh khắc đó mà thôi.
Nhưng nhỏ bé ấy đã lên mầm bén rể, ôm ấp tôi suốt một quãng đường…
—13/04/2024–