Chương 49
Ngô Cẩn Ngôn từ ghế phụ bước xuống, trên người mặc một chiếc sơ mi đen, đây cũng là lần đầu tiên cô mang nó khoác lên người mình.
Cô đứng quay lưng về phía xe, mắt nhìn thẳng về nơi tịch mịch ấy. Đứng trên cao, nơi này dường như lấp kín những bia mộ, bảo vệ những linh hồn khỏi bụi trần cũng như là nơi trú ngụ an toàn của họ cho đến khi được hoá thân vào một cuộc đời mới.
Trần gian chỉ là cõi tạm. Ngô Cẩn Ngôn đã từng nghe ai đó nói như thế. Cho nên cô nghĩ, mỗi người chỉ cần hoàn thành tốt sứ mệnh của mình ở một cuộc đời thì cuộc đời kế tiếp sẽ càng hạnh phúc, bình yên.
Thế nhưng cũng thật buồn.
Người rời đi đến chốn yên bình, người ở lại thì hứng đủ mọi giông tố.
Cô vô thức nhìn đến bố mẹ, nhìn đến Tần Lam bằng đôi mắt chứa đầy u uất.
Một ngày nào đó họ không còn nữa thì sao?
Cô chẳng dám tưởng tượng đến khi căn biệt thự rộng lớn không còn tiếng cười nói, chiếc tivi bố mẹ thường xem phủ kín bụi mịn, bàn bếp không còn mùi thức ăn, đi chơi về căn nhà không còn sáng đèn, không ai chờ đợi, không ai chào đón.
Có lẽ sẽ rất cô đơn.
Hoặc, có lẽ sẽ rất nhanh có nhiều điều mới, khiến cô làm quen, khiến nỗi cô đơn của cô tiêu biến, khiến cô lần nữa vui vẻ.
Nhưng rồi, chúng lại một lần nữa biến mất thì sao?
…
Thảm cỏ xanh mướt phủ khắp lối đi.
Tần Lam run rẩy đi từng bước chậm chạp về phía trước, đi đến gặp bố, gặp người mà chỉ còn vỏn vẹn một hũ thuỷ tinh được thiết kế tinh xảo.
Trái tim nàng đau đớn từng giây từng giây một.
Không giống như nhiều năm trước, không giống như lúc mẹ rời khỏi thế gian. Mẹ rời đi, lễ tang rất đông người, ai cũng đều khóc đến sưng mắt, ai cũng đều đến để tặng mẹ những nhành hoa trắng tinh, thương mẹ, xót cho tuổi đời của mẹ.
Nhưng cách bố rời khỏi lại mang đến cho nàng một cảm giác đau đớn gấp bội, bố rời đi thật lặng lẽ, quạnh hiu. Không ai biết bố đã đi, không có hoa viếng, thậm chí tiếng than trách xót thương cũng chẳng có.
Bố như một bông hoa dại mọc ven đường, rời đi lặng lẽ vào một đêm muộn chẳng ai đoái hoài.
Đoạn người ngừng lại ở khu có mái che.
Tần Lam hít một hơi thật sâu, tự kiềm chế cảm xúc rồi bước lên phía trước.
Tấm ảnh người đàn ông quen thuộc hiện ra trước mắt, nước mắt cũng nhanh chóng làm nhoè đi.
Nàng đưa ngón tay quẹt mắt mình nhiều lần để có thể nhìn rõ bố.
Tần Hiên – Cái tên được khắc trên bia một cách rõ ràng, phía dưới còn có ngày tháng năm ông ấy từ trần.
Cắm nhành hoa màu trắng vào lọ.
Và đó là lần cuối cùng.
——
Đêm đến, thành phố phủ mưa.
Ngô Cẩn Ngôn trằn trọc, trở mình một hồi rất lâu.
Bây giờ cũng chưa hẳn trễ nhưng vì cả nhà đã đi xe một đoạn đường xa trở về cho nên ăn cơm nhanh rồi ngủ sớm, bố mẹ cũng không có hứng để xem phim truyền hình như thường lệ.
Cô ngồi dậy, nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng.
Trong nhà đã tắt đèn hết, chỉ có vài chiếc đèn vàng thắp sáng lối đi từ hành lang xuống cầu thang dài.
Cô đi qua phòng Tần Lam, thẫn thờ ngừng bước rồi nhìn vào tấm cửa gỗ khép hờ kia.
Lúc sau, cô vẫn bước qua nó.
Có lẽ lúc này, không chỉ có cô, mọi người đều đang bận ôm ấp những mối tâm sự của riêng mình. Vì lẽ đó nên là cô tốt nhất cũng nên bảo ban tốt tâm trạng của bản thân.
Cô đưa tay ấn bật một phần đèn điện, tuỳ tiện ngồi xuống sofa.
“Cẩn Ngôn?” Âm thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai, theo sau là tiếng dép cao su chạm vào nền gỗ, đến gần đến gần.
Ngô Cẩn Ngôn không ngồi thẳng dậy mà chỉ giữ nguyên tư thế ngả người, quay đầu sang nhìn người đang đi đến.
Tất thảy giống như một giấc mộng.
Tôi thấy chị đang đến rất gần rất gần, từng bước chậm rãi thong dong sắp sửa chạm vào tôi.
Nhưng rốt cục thì chị lại rất xa rất xa, đến mức dù tôi có dốc sức chạy cách mấy cũng không thể nào đuổi kịp bước chân của chị.
Đôi lúc, tôi không biết phải làm gì mới là tốt nhất.
Cô nặng trĩu mi mắt, chốc lát hơi nước nóng hổi đã tràn ngập con ngươi.
Không vì lý do gì cả.
Tần Lam lê bước đến, khuôn mặt nàng tiều tuỵ đi rất nhiều, môi đã khô, hai mắt vẫn còn dấu vết vì khóc thời gian dài.
Nàng nhìn đôi dòng nước từ mắt Cẩn Ngôn trượt xuống rồi làm ướt một chút trên da ghế sofa rồi sững người.
Thật thì nàng từng nhìn qua tình cảnh Ngô Cẩn Ngôn cầu xin mình mà nức nở nhưng chưa từng nghĩ đến một lần cô im lặng nhìn nàng thật bi thương thế này.
Tần Lam đứng sững tại chỗ, cổ họng nghẹn ứ, thân thể tê rần: “Cẩn…”
Cẩn Ngôn nhìn nàng sâu sắc.
Tần Lam, giá như em đã không bắt chị phải chờ.
Giá như em có thể lớn lên nhanh một chút, hiểu chuyện sớm một chút.
Giá như em có thể làm tốt hơn là để chị phải một mình.
Ngô Cẩn Ngôn khép mắt lại ngăn bản thân mình không thể kiểm soát được cảm xúc nhiều hơn nữa.
“Không…sao…” Cô cố gắng an ủi nàng rồi đưa tay ra hiệu cho nàng ngồi bên cạnh mình.
Tần Lam cũng hiểu, nàng ngồi xuống bên cạnh cô.
Thường, nàng không mặc những bộ pijama ngủ chất liệu tốt như gia đình cô, chỉ đơn giản một chiếc quần thun rộng, áo phông thoải mái. Cho nên lúc này đây, quả thật hình ảnh ai người phản chiếu lên có rõ một ranh giới.
Nhưng thật sự, nàng rất biết ơn khi mọi người đều mang ranh giới đó biến thành không có.
“Em không ngủ được sao?” Nàng cất tiếng hỏi thăm cô. Trong giọng nói lúc này, phảng phất vài tia mệt mỏi, trầm mặc.
Ngô Cẩn Ngôn nhìn nàng rồi cúi mặt. “Chỉ là thấy có quá nhiều thứ để suy nghĩ.”
“Hửm?” Tần Lam nhướn mày, rồi nở nụ cười nhàn nhạt. “Em còn nhỏ.” Nàng vô thức chạm tay mình vào mái tóc mượt của cô. “Bây giờ không cần nghĩ linh tinh, chỉ cần ăn thật no, vui chơi và học tập.”
Cô ngơ người.
Em còn nhỏ.
Cách nói của nàng giống như một chị gái.
Rõ ràng, thế giới của cô vẫn còn là trẻ nhỏ nhưng thế giới của nàng đã dần dần pha lẫn sắc màu hỗn tạp.
Ánh mắt dập dềnh sóng nước của cô khẽ chạm vào trái tim của Tần Lam, khuấy động nó, vỗ về nó.
Bởi vì ánh mắt của em ấy lúc nào cũng thật trong trẻo và cũng thật lấp lánh cho nên thật đáng tiếc nếu như tôi trở thành nguyên nhân khiến nó đục ngầu, đầy nỗi sợ.
Tôi có thể chờ em ấy lớn lên, chờ cho mọi thứ từ em ấy trưởng thành. Nhưng tôi lại không muốn điều đó xảy ra. Chỉ giá như em ấy có thể mãi mãi vô tư như bây giờ, như trước khi gặp lại tôi.
Tôi thừa biết, thời gian không bỏ rơi ai cả.
Đau thương mất mác, hạnh phúc bình yên đều sẽ hiện rõ sau ngần ấy tháng năm trôi.
Ngô Cẩn Ngôn rũ mi, cô cũng cười nhưng không biết cười vui hay cười buồn, đáp: “Dù sao gặp được chị thì em rất hạnh phúc.”
Cô nhìn nàng thâm thuý, mấp mấy môi: “Liệu sau này, khi em không còn nhỏ thì có thể gặp được chị nữa không?”
Nàng vờ như không hiểu ý tứ trong lời nói của cô, đơn giản hoá bằng một lời không mang nặng ý tứ: “Chúng ta vẫn sẽ giữ liên lạc mà. Nếu có thời gian nhất định chị sẽ trở về gặp em.”
Nhưng “nếu có thời gian” của nàng, không ai biết được đó chính là “không thể gặp lại”.
Nàng không có ý muốn rũ bỏ tất cả, nàng chỉ là không muốn bản thân mình ảnh hưởng đến cuộc sống của bất kì ai, nhất là Cẩn Ngôn, nhất là trong lúc cô và nàng đang lạc vào trong đoạn tình cảm khó nói, tiến thoái lưỡng nan.
Tần Lam nàng sẽ dùng cách khác để báo đáp ân tình của nhà họ Ngô nhưng chắc chắn không gặp lại Cẩn Ngôn nữa.
Tất cả đều sai trái từ khi bắt đầu.
Nhưng tháng năm sẽ bào mòn tất cả.
Rồi đến lúc nào đó, Tần Lam trong trái tim Ngô Cẩn Ngôn chỉ còn là một hình ảnh mơ hồi, cũ kỹ.
Thứ lỗi cho chị nếu như đã từng hứa rằng sẽ đợi em, hứa rằng sẽ chờ em. Thứ lỗi nếu như những điều đó khiến em chua xót, đớn đau một thời gian rất dài về sau. Nhưng mong em hiểu, chị không còn lựa chọn nào khác trước khi mình thực sự bỏ chạy.
Cẩn Ngôn, chị cũng thích em.
—20/03/2024–