Chương 47: Mười, mười bảy, mười tám
(Henry David Threau)
Chương 47:
Sự thật và hoa hồng đều có gai.
Đó là một chiều mưa dầm.
Những con nước cứ như đám bồ hóng táp táp vào mặt kính để đón nhận lấy thứ ánh sáng độc hại và đau mắt, cũng như sắp làm nó vỡ tan thành trăm mảnh. Không thương xót, không nương tay.
Mặt hồ yên ả bị cơn mưa làm cho náo động thành những vòng tròn nước li ti. Một giọt, hai giọt, vô số lần va chạm, vô số lần vỡ tung. Và hình như có một con quái vật đen còm, xấu xí đang mom men trỗi dậy cùng những ồn ào, náo nhiệt.
Ngô Cẩn Ngôn đứng trước cửa phòng bệnh hồi lâu. Thông qua ô kính nhỏ, cô thấy được thân ảnh tĩnh lặng đang đối diện cơn sóng ngầm từ trong tâm. Tất cả mọi thứ vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình thường nhưng bên trong đang từ từ vỡ nát, từ từ vỡ tan.
Cách con người ta tan vỡ không thể nào giống một chiếc ly bị hất tung xuống nền đất. Nó không cách nào vang lên âm thanh khiến người ta kinh hãi, dễ dàng nhận thức được nhưng từng mảnh từng mảnh vỡ rơi rớt lại có thể rạch tan nát cõi lòng người đối diện.
Ông ngoại đã rời đi rồi, cuối cùng thì ông ấy cũng trút được nỗi lòng mình.
Mẹ cũng đã rời đi rồi, cuối cùng thì bà ấy cũng buông được tảng đá mang tên “áy náy” mỗi lần đối diện với Tần Lam.
Mọi người đều đã đi rồi. Thế nhưng cách họ đi vô cùng tàn nhẫn. Họ đã đến để mang đống gạch nát vụn ấy đổ lên người một cô gái chỉ mười tám tuổi.
Ngô Cẩn Ngôn đặt tay lên nắm cửa một lúc rồi mới gạt xuống.
Người bên trong không hề lay động trước âm thanh.
Nàng vẫn ngồi yên ở đó, ngồi trên giường bệnh, tay cắm kim truyền nước, nước trong bình thủy tinh đã vơi một nửa, nước bên ngoài ô cửa cũng như thế.
Cẩn Ngôn đi đến. Cô dừng chân ở cạnh giường bệnh nhưng lúc này Tần Lam đang hướng mắt ra cửa sổ cho nên không thể nhìn rõ được biểu cảm.
“Chị…” Cô nghẹn trong cổ họng. Khó khăn nói tiếp: “Chị…có thể khóc.”
Bàn tay nhỏ đang đặt trên tấm trải giường chợt siết lại, vì thế nó cũng nhanh chóng trở nên nhăn nhúm một vòng như cái xoáy nước.
Cái xoáy nước đang nuốt chửng một con thuyền nhỏ bé, một tâm hồn, và một vài khát khao. Có chăng sẽ nuốt dần đến khi không còn bất kì dấu vết nào nữa?
Tần Lam cúi đầu, nàng cất lời liền mạch: “Chị vốn dĩ đã cảm thấy hoài nghi, cảm thấy kì lạ, cảm thấy bất an trong suốt những ngày tháng qua.”
“Chị đã nghĩ rằng, nếu bố gặp chuyện nợ nần không gánh nổi phải một mình rời đi, chị nguyện cả đời này làm việc để trả.”
Nàng cười nhạt.
Chính nụ cười này đã khiến Ngô Cẩn Ngôn kinh ngạc bội phần vì cô nghĩ đối diện với tin tức người thân mình mất đi, ai cũng sẽ khóc, sẽ thương tâm, gần như không thể ngồi nữa chứ nói chi là đi đứng nói cười.
Nhưng nàng lại khác cũng lại khiến cô đau lòng hơn.
“Chị đã nghĩ rằng, dù có khó khăn gì xảy đến, chị đều chấp nhận cùng bố vượt qua, chỉ cần ông ấy xuất hiện trước mặt chị, chia sẻ với chị.”
“Nhưng Cẩn Ngôn…” Tần Lam cắn môi, như thể đang kiềm chế chính mình. “Không phải…Không như chị nghĩ…”
“Ngày nhỏ, vì chị còn quá nhỏ nên chẳng cách nào có thể thấu hiểu được đau đớn của mẹ trong nhiều tháng nằm trên giường bệnh.”
“Đến khi lớn lên một chút, vì chị phải bình tâm vượt qua cột mốc trưởng thành mà chẳng cách nào bên cạnh bố mình ở những giờ phút cuối đời…”
“Chị thực sự…” Chợt, nàng vùi mặt mình vào hai bàn tay, nước mắt cũng tràn qua các kẽ hở ngón tay, ướt đẫm.
Ngô Cẩn Ngôn hoảng loạn, mỗi lần nhìn thấy nàng khóc thì liền cuống quýt như một đứa trẻ bị mẹ mắng.
Cô ôm nàng, để bên mặt nàng tựa vào mình, không nói gì chỉ vuốt lưng nàng.
Chỉ là sau tất cả, cô không hiểu được lý do vì sao Tần Lam chưa từng buông lời trách cô vì đã không cho nàng biết sớm.
“Chị thực sự không khác gì một kẻ tệ hại…” Tần Lam nghẹn ngào.
Cẩn Ngôn lập tức phản bác: “Không phải…Không phải đâu…”
“Chỉ là mọi thứ đang tệ hại với chị…”
“Chị là người rất tuyệt vời.”
——
Tần Lam.
Mười tuổi.
Cô bé ngồi trước ghế chờ bệnh viện, thân hình nhỏ xíu lọt thỏm giữa các khoảng trống, giữa nhóm bác sĩ y tá tới lui đông đúc, giữa hành lang quạnh quẽo khu phòng bệnh đặc biệt.
Cô hoang mang ngước mắt lên nhìn bố mình, ông ấy đứng thẳng người nhưng trán lại đặt lên tường, không thể nhìn thấy được cảm xúc của ông.
Bố mặc nguyên trang phục đi làm, sơ mi đóng thùng, tập tài liệu bài giảng cũng như bố mà tựa vào tường.
Nhất thời, hình như cô bé thấy bố mình đang cố chống đỡ lấy một điều gì đó, một điều gì đó đã vốn dĩ được định đoạt, được thông báo trước từ khi mẹ chuyển đến nơi này.
Tiểu Lam nhỏ bé chỉ nhớ rằng, mẹ đến đây để phục hồi một chút liền trở về nhà. Và Tiểu Lam quá nhỏ bé để hiểu được rằng, lý do vì sao mẹ thường xuyên ôm bụng cau mày, mồ hôi rịn ra từ thái dương nhưng vẫn dịu dàng mỉm cười với em.
Mẹ luôn nói với em về tương lai, trong khoảng thời gian em đến đây chơi với mẹ mỗi ngày.
Nhưng trong lời mẹ nói, tương lai của em và bố hình như không còn hình bóng của mẹ nữa.
Mặt trời đã lặn dần, ngoài lan can là khung trời rộng lớn, tầng tán cây nghiêng ngả, chim bay thành đàn, ánh vàng cam nhàn nhạt hắt lên bức tường trắng đã ngả màu vì tháng năm.
Âm thanh máy móc vang lên một đoạn “tít tít” liên hồi như hồi chuông báo thức mỗi sớm đi học, rồi âm thanh ấy ngưng hẳn, xung quanh lặng hẳn.
Qua khung kính lớn đang nhốt mẹ, đám đông cúi người, dãn dần ra tứ phía.
Thân hình của bố trước mắt nhỏ dần rồi biến mất trong tầm mắt. Bố trượt xuống nền đất, nước mắt rơi xuống lũ lượt.
Tiểu Lam nhảy ào xuống ghế.
Người ta đang phủ khăn trắng lên mặt mẹ. Rồi khung kính ấy chỉ còn mẹ, chỉ còn mẹ bị đắp một tấm vải màu trắng.
Cô bé trơ mắt, vô thức nhìn ra phía ánh nắng.
Mẹ rời khỏi thế gian vào một buổi chiều hoàng hôn ấm áp, vàng ươm.
…
Tần Lam.
Mười bảy tuổi.
Đó là một buổi sáng nắng ấm, nhưng vì đầu đông nên Tần Lam vẫn mặc một lớp áo dày bước xuống nhà.
Căn nhà nhỏ được bố không ít lần trèo lên thang gỗ đóng đóng, sửa sửa.
Sáng thơm nức mùi sữa đậu nành. Tiếng truyền hình thời sự buổi sáng cũng vang khắp tầng dưới, có những chậu cây nhỏ vừa được bố tưới nước còn mang một chút độ ẩm trên lá.
Trên tường treo rất nhiều tranh, ảnh.
Những bức tranh bố đã vẽ mẹ thời xa xưa, những bức ảnh gia đình nhỏ, ảnh Tần Lam mỗi năm trong lễ tổng kết cuối học kì hay mỗi lần nàng nhận được giải thưởng gì đó.
Tất cả đều được đóng khung và treo lên như một niềm tự hào to lớn.
Để rồi không ai biết được rằng, tất cả những thứ ấy sẽ để lại sự day dứt, không cam lòng mãi về sau.
Tần Lam bước xuống, trước di ảnh mẹ nàng cười một cái chào buổi sáng. Sau đó, nàng nhẹ chân đi đến phòng bếp, ôm lấy thân ảnh che trời, ra sức nũng nịu.
“Bố. Chào buổi sáng.”
Tần Hiên đang nấu mì cà chua, trong nồi đã bốc lên làn khói trắng cùng mùi hương nịnh mũi.
“Chào buổi sáng, bảo bối.” Ông cười, giọng nói khàn khàn đặc trưng đáp lại.
Sau khi tắt bếp thì ông mới xoay người, con gái lúc này đang chống cằm nhìn vào khung ảnh trên tường đối diện.
Che giấu cảm xúc, ông cao hứng cầm tô mì đi đến bàn, vừa đặt xuống vừa hỏi: “Con chuẩn bị hết chưa? Chín giờ tàu chạy đúng không?”
“Cảm ơn bố.” Tần Lam nhận phần ăn của mình. “Con chuẩn bị xong rồi ạ.”
Một lúc sau ông mang một tô y hệt ra, đặt xuống bàn rồi ngồi cùng con gái ăn sáng.
Nắng bên ngoài cửa sổ hắt vào tường, vàng ươm.
Không ai biết được khoảnh khắc bình thường này lại trở thành lần cuối cùng có thể cảm nhận được. Và đến khi nhận ra, điều bình thường không biết từ lúc nào lại trở thành một điều xa xỉ chỉ có thể mong cầu chúng xuất hiện lần nữa trong giấc mơ của mình về đêm.
…
“Tiểu Lam, tạm biệt.”
“Vâng ạ. Tạm biệt bố.”
Chỉ tiếc rằng, khoảnh khắc con tàu lạnh lùng rời đi, không ai đã nói với đối phương rằng “Hẹn ngày gặp lại.”
Nhưng kì thực, không ai có thể ngờ rằng sau lời tạm biệt ấy thật sự là một dấu chấm vô tình đến đau lòng.
——
Henry David Threau từng nói rằng: “Sự thật và hoa hồng đều có gai.”
Những cái gai ấy li ti nhưng nhọn hoắc, không thể khiến con người ta đau đớn đến tận cùng xương tuỷ thế mà lại khiến từng bắp thịt đau nhức qua ngày qua tháng, âm ỉ thầm lặng, thấm dần suốt quãng đời dài về sau.
—09/03/2024—