Chương 23: Nếu như tình yêu bị lãng quên
Có người từng nói, dáng vẻ của một người mình để ý lúc tập trung làm việc thật sự rất quyến rũ mà Nguyễn Hải Miên luôn may mắn nhìn thấy điều đó. Một thoáng đó, cô nhận ra mình chẳng thể nào di dời ánh mắt ra khỏi anh. Chỉ một lúc đó, chính bản thân Hải Miên mới biết có lẽ tình cảm của thời non trẻ ấy là chấp niệm lớn nhất đời này của cô.
Trong suốt thời gian học tập, không ngừng nỗ lực đó dù có bao nhiêu gian khổ và vất vả, cô đã âm thầm an bài cho chính mình một con đường không có người đồng hành. Nguyễn Hải Miên không muốn một người nào đó phải chữa lành vết thương mà không phải là họ gây ra, điều đó là vô cùng bất công. Với những phép thử đã có, cô chắc rằng bản thân sẽ không tổn thương bất kì một ai vì chính câu chuyện tình cảm không trọn vẹn của chính mình.
Dù có ra sao, dù rằng sẽ phải mang theo sự tiếc nuối chôn giấu cho đến khi bản thân chẳng thể nhớ nổi nữa hay một hôm nào đó nhìn anh hạnh phúc cùng ai khác, Nguyễn Hải Miên đều cam tâm chấp nhận vì đây là kết quả mà cô đã lựa chọn vào năm đó.
Có một loại tình cảm là tuyệt đối trân trọng và tôn trọng đối phương dẫu cho bản thân không là ai, chẳng dám trao đi cũng chẳng mơ nhận lại, không mong không cầu, không toan tính, không sở hữu. Chỉ một lòng mong cho một đời bình an, tiền đồ rực rỡ như ánh dương. Trước sau đều như một, là thật lòng muốn cuộc đời họ hạnh phúc. Những điều cô đã bỏ lỡ, xin hãy trao lại cho cô ấy
Phạm Thanh Tú từ trong đám đông chủ ý bắt gặp ánh mắt ấy, lại cứ ngỡ bản thân đang nhìn lầm, thoáng một chốc ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt anh. Chính vì đã từng có được điều đáng giá nên chưa từng quên đi, loại ánh nhìn tha thiết đó là thứ mà anh chưa thể nhận được ở bất kì ai từ lần cuối đó. Đó là tình yêu và sự trân quý như một điều vô giá, độc nhất trên đời. Loại tình cảm mà chỉ có cho đi và sự tran trọng tuyệt đối, anh chưa từng nhận được kể từ lần gặp mặt cuối cùng đó.
Nguyễn Hải Miên luôn nhìn anh như thế, và nay vẫn như thế hay có điều gì đó khác đi mà chính anh cũng cảm thấy rối bời.
Anh luôn hoài nghi rằng dẫu đi chừng đó thời gian, cô có từng nhớ đến một chút nào không, hay như hiện tại điều ấy có còn tồn tại không hay đã chìm vào quên lãng. Cả hai nếu ngoại trừ thân phân đồng nghiệp ra thì còn có bất kì lí do nào để tiếp xúc với nhau nữa không?
Chỉ là lúc đó, anh lại tự hoài nghi câu hỏi đó, chính là cô chưa từng quên đi nên loại càm xúc đó mới còn tồn tại ở nơi đáy mắt đó, giống như từ trước đến nay chưa từng thay đổi.
Âm thanh của căn phòng hội nghị xôn xao bỗng như trở nên im lặng, đến nỗi Nguyễn Hải Miên vô thức có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập lung tung dồn dập. Cô ngại ngùng lôi kéo hai cô bé thực tập sinh ra khỏi nơi đó. Hai cô bé thực tập bất ngờ vì sự rời đi đột xuất đó.
“Ơ kìa chị, sao chị đi nhanh thế không đợi bác sĩ Tú đi cùng hả, ít nhất cũng phải cùng ăn cơm một bữa chứ?”
Một cô bé thực tập vội ngăn cản bước chân của Nguyễn Hải Miên, một cô nàng bên cạnh lại vội vàng phụ họa theo.
“Đúng đó chị Miên, mấy khi mà có cơ hội ăn một bữa với bác sĩ Tú chứ, còn có mấy tháng thực tập nữa là em chia tay moọi người rồi, đến lúc đó cơ hội ăn cơm cũng chả còn.”
Cô bé thực tập bĩu môi nũng nịu mấy cái làm Nguyễn Hải Miên trợn mắt lên, dường như tinh ý nhận ra điều gì đó.
“Em thích anh ấy à?”
Vẫn chưa kịp nhận được câu trả lời nào liền nghe thấy giọng ai đó ở sau lưng.
“Mấy cô bé khoa Tâm Thần có muốn đi ăn cơm cùng chúng tôi không?”
Phía sau là một nhóm người khoảng bốn người đều là đàn ông. Người đàn ông trông già dặn nhất là người lên tiếng mời các cô cùng nhau đi ăn. Vốn định là có thêm mấy người nữa nhưng đàng gái của khoa Thần kinh lại vội được chồng đón. Vô tình nhìn thấy ba cô gái trẻ ở khoa khác cùng bệnh viện nên mới nảy lên ý định mời mọc này kiểu như là kết nối tình cảm ở hai khoa.
Ở phía cuối nhóm là bóng dáng cao ráo của Phạm Thanh Tú, anh vẫn luôn nổi bật và mỉm cười nhẹ nhàng. Nguyễn Hải Miên tinh ý liền nhận ra ánh mắt của ai đó không biết hữu ý lại rơi về phía mình, nụ cười đó, ánh mắt đó, nói đúng hơn là cả khuôn mặt của Thanh Tú là điểm chí mạng của cô. Hải Miên thành thục nặng ra một nụ cười xã giao chẳng hề lộ ra một chút bối rối hay trốn tránh nào.
Hai cô bé thấy các bác sĩ ở khoa Thần Kinh đã chủ động đến mời ăn cơm cũng không nhịn được vui vẻ và phấn khích. Vậy là các cô sẽ không phải tốn công sức mời cơm bác sĩ Tú mà còn được công khai cùng nhau đi như vậy rất phù hợp.
Chỉ là các cô cũng muốn Nguyễn Hải Miên đi cùng mới là niềm vui trọn vẹn. Chị gái các cô vừa tốt bụng, dịu dàng, gọi là linh động thiên biến vạn hóa như vậy tụi cô cũng sẽ không bị ngại ngùng trước người lạ hay bị lép vé. Nói đúng hơn là hai cô nàng cần hơi thở của người nhà chống lưng thì mới an tâm.
“Chị Hải Miên, mình đi cùng nhau nha?”
“Đúng đó, giao lưu tình đồng nghiệp đồ đó.”
Nguyễn Hải Miên mỉm cười, bộ dạng như đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ từ chối buổi ăn uống này.
“Các em cứ đi ăn vui vẻ nhé, chị không đi đâu hôm nay chị có hẹn trước rồi.”
Cô cầm điện thoại giả vờ như nghe điện thoại rồi nhanh chóng chuồn mất. Có Phạm Thanh Tú ở đó, cô không có thêm lá gan mà ở lại lâu thêm. Cô vội chạy đến cổng hội trường rồi trốn ở một góc vắng người nào đó. Hôm nay, Như Quỳnh một mình đi xem mặt bằng quán vất vả chỉ vì sự bùng kèo vào phút chín mươi của Nguyễn Hải Miên. Lúc ở nhà, Quỳnh có nói nếu xong sớm cô ấy sẽ đến đón cô, chỉ là đợi cũng khá lâu trong hội trường rồi nhưng chẳng thấy bóng dáng cô nàng đâu cả. Chờ một lúc lại thấy hai chiếc xe máy chạy qua người. Đó là hai cô bé thực tập khoa cô và nhóm bác sĩ khoa Thần kinh lúc nãy. Chỉ mất một lúc lâu sau đó không có thấy cái người kia đâu, chắc là anh không tham gia nhỉ?
Nguyễn Ngọc Như Quỳnh: Vợ ơi, hôm nay vợ đón xe về nhé, chồng không tới kịp rồi hu hu!
Nguyễn Hải Miên:?!
Nguyễn Ngọc Như Quỳnh: Xin lỗi vợ yêu nhiều nhé! <3
Trong mấy giây tiếp theo đó, cô như bị rút cạn năng lượng vừa định thoát ứng dụng điện thoại để đặt xe thì ánh đèn xe máy nào đó lại soi sáng cả một góc nơi Nguyễn Hải Miên đang đứng. Chiếc xe máy nhẹ nhàng lướt đến trước nơi cô đang đứng.
“Em không muốn đi ăn cùng mọi người à?”
Phạm Thanh Tú ngồi trên xe máy, tay trái nhẹ nhàng buông tay lái kéo khẩu trang xuống. Khuôn mặt anh hiện lên trong đêm tối, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, dường như cả hai lại quay về một khoảng kí ức lúc đó, chỉ là một thoáng chốc. Nguyễn Hải Miên ngược lại đưa tay lên chỉnh sửa lại chiếc khẩu trang đang đeo.
“Không phải không muốn đâu, hôm nay em có hẹn thật ấy.” – Chỉ là cuộc hẹn này bị bùng mới một phút trước.
“Thật không?”
Anh nhướng mày nhìn cô một lúc giống như không tin lời cô vừa nói. Hai người dường như giằng co thông qua đôi mắt một hồi rất lâu, Nguyễn Hải Miên thì từ trước đến nay vẫn không sửa được việc bản thân hay có tật giật mình, nên cảm thấy chột dạ và khó chịu ở trong lòng. Đồng hồ đã điểm bảy giờ ba mươi tối, ngoài đường xe cộ đông đúc, nếu cứ đứng ở đây mãi lại không phải là cách. Nếu như tiếp tục nói dối bản thân cô sẽ khó chịu và người khác sẽ cảm thấy cô như vậy là hơi thất lễ. Nguyễn Hải Miên biết bản thân mình chỉ là bướng bỉnh thôi chẳng thể so sánh nổi với vua lì đòn là Phạm Thanh Tú nên đành buông vũ khí đầu hàng trước. Cuối cùng cũng thỏa hiệp, ánh mắt cô ngại ngùng, muốn lảng tránh chổ khác nên không tập trung vào cái người đang đứng trước mặt, mở giọng ngập ngừng.
“Bạn em vừa có việc bận nên là…”
“Ừm, anh chở em đi.”
Phạm Thanh Tú lại thản nhiên gật đầu coi như cô đồng ý đi ăn uống. Sở dĩ, anh là người chạy ra sau cùng so với mọi người là vì muốn chờ Nguyễn Hải Miên, nếu phán đoán của anh vẫn đúng rằng cô muốn tránh né mình thì nhất định cô sẽ làm những điều như thế. Anh chờ đến khi không còn ai mới đi thuyết phục, đây là lúc cô sẽ chột dạ và đồng ý.
Hải Miên vuốt nhẹ mái tóc của mình, nhận lấy nón bảo hiểm mà anh đưa cho. Trong lúc Nguyễn Hải Miên đội mũ, Thanh Tú cũng nhanh chóng khom người đẩy hai cái gạt để chân ra. Động tác tự nhiên vì nằm trong thói quen của anh. Chờ đến khi cô ngồi ngay ngắn ở phía sau xe, Thanh Tú mới từ từ lên ga chạy đi. Chiếc xe tay ga màu trắng ổn định xuyên qua những con đường lớn đông đúc người qua lại.
Chẳng thể tưởng tượng được một ngày nào đó, lại có cơ hội ngồi phía sau anh một lần nữa. Cứ nghĩ rằng hôm đó đã là lần cuối rồi. Chỉ là bây giờ, thân phận của cả hai đã không còn như xưa, không còn những cái ôm, cũng không còn những câu chuyện ngọt ngào phía sau lưng. Cơn gió mát lạnh của buổi tối thổi vạt cổ áo sơ mi của anh khẽ đung đưa.
“Gần đây em thế nào rồi?”
Có vài lời nói phải cất giấu rất lâu mới được bày tỏ
Luôn có một người hằn trong tim như một vết chu sa
Nhớ đến bao lời đường mật và ngốc nghếch
Cuối cùng chỉ đọng lại một câu “Cuộc sống của em gần đây sao rồi?”