Chương 2: Một cậu bạn hồi đó
Mỗi buổi sáng, Hải Miên sẽ cầm tiền mà mẹ để trên bàn học đạp xe đến trường. Trường học cách nhà cô rất gần, chạy một chút là tới.
Thời mẫu giáo của cô có hơi thảm hại. Chuyển trường vài lần mới được yên thân. Lần đầu chuyển là vì bị bắt nạt, lần thứ hai là bị bạo hành, đến lần thứ ba thì đã ổn. Có lẽ là bởi vì tính cách có phần nhu nhược, yếu đuối chẳng mấy chốc vừa vào liền có người muốn xưng đại ca.
Nguyễn Hải Miên là người dễ bắt nạt nhất trong lớp. Ai cũng biết cô bé sẽ chẳng bao giờ mách lẻo với ai đâu Mấy trò trẻ con của tuổi mẫu giáo cô đều tham gia với vai diễn đầy tớ hoặc người hầu, kiểu thế.
Nguyễn Hải Miên không biết bằng cách nào lại chịu đựng. Có lẽ chỉ có thế cô mới có được vài người là bạn, dù họ không thật sự xem cô là bạn. Thỉnh thoảng cô sẽ phản kháng, nhưng tất cả đều vô hiệu khi chính bản thân Hải Miên không kiên trì nổi. Cô không muốn bị cô lập, một mình trong đám đông. Từ lúc bé đó, Nguyễn Hải Miên luôn sợ cảm giác vô hình trong một đám đông. Nó khiến cô phải luôn vận động mọi cách để vào cùng với một nhóm nào đó.
Hồi ấy, Nguyễn Hải Miên gần nhà bạn nam nọ trong lớp. Nhà cậu ta giàu lắm, ông bố vô cùng đẹp trai và hiền lành. Bạn ấy cũng thường đến qua nhà Hải Miên rủ đi chơi. Nhưng ánh mắt mẹ của cậu ta có vẻ như không thích cô lắm, cả ông bà cậu ta. Một vài lần, Nguyễn Hải Miên cũng viện cớ ra ngoài chơi chứ không đến nhà cậu ta.
Một hôm nào đó, Nguyễn Hải Miên đến chờ cậu ta ở trước cửa nhà. Cô đứng bên bức tường ngoài nhà của cậu ta, lại vô tình nghe vài giọng nói của người lớn.
“Nhà con bé đó chẳng ra gì, con cho thằng Khôi ít tiếp xúc lại đi, chứ tôi thấy không ổn.”
“Con vốn định như vậy!”
Nguyễn Hải Miên lúc ấy mới hiểu rõ hình ảnh của cô trong mắt mọi người. Sự tự ti trong cô cứ thế to lớn thêm từng ngày. Chính nó khiến cô không có cách nào dám gặp lại Khôi.
Mấy ngày sau đó, Nguyễn Hải Miên không còn dám đi chơi cùng cậu ta nữa. Khôi lại tưởng cô giận, cậu ta về nói với bố mình. Bố Khôi từ đầu đến cuối luôn là người ấm áp, dịu dàng. Đối với Hải Miên, ông ấy luôn thân thiện.
Cậu ta cùng bố đi ăn sáng ở tiệm phở trong chợ, trùng hợp là bà nội của Miên cũng chở cô đến đó. Bố Khôi dẫn cậu ta đến bàn của Hải Miên. Ông cúi người thấp, cười ấm áp.
“Con giận Khôi hả?”
Nguyễn Hải Miên lắc đầu.
“Dạ không ạ.”
“Thế sao không chơi với bạn nữa vậy, con ghét Khôi cái gì nói chú, chú bảo nó xin lỗi con nhé!”
Cô nhìn cậu bạn mình. Từ đầu tới cuối, cậu ta chẳng có làm gì sai. Ở trên lớp mẫu giáo cũng nhiều lần chơi với cô khi bị cô lập. Khôi rất hay bắt cặp chơi nhóm với Nguyễn Hải Miên khi cô không tìm được nhóm. Khôi tốt, bố Khôi cũng rất tốt. Hải Miên chẳng có lí do gì để giận cậu ấy. Không lẽ lại vì sự tự ti của bản thân mà làm tổn thương cậu.
“Con không giận bạn, con chỉ nghỉ mệt mấy hôm thôi.”
Bố Khôi cười, ông ấy rất đẹp trai phong độ. Là hình tượng tri thức điển hình, nên mỗi cử chỉ đều nho nhã. Có một tích tắc, Nguyễn Hải Miên cũng muốn có bố như vậy.
Ngày hôm sau, Hải Miên vẫn đi chơi cùng Khôi. Cô cùng Khôi quấn quýt lấy nhau. Cậu ấy càng ra mặt bảo vệ cô hơn. Có món đồ chơi nào cũng đều sẽ chia cho Nguyễn Hải Miên chơi cùng. Mãi như thế, cho đến khi hết mấy cấp của mẫu giáo. Khôi và Hải Miên không còn học chung nữa. Hai người bạn trẻ cũng chẳng còn mấy khi gặp nhau. Mỗi người một hướng, lúc ấy gia đình của Nguyễn Hải Miên rất tệ nên cô càng không muốn gặp lại Khôi.
Có lẽ, lần cuối cùng cô gặp lại Khôi là lúc đi nhận phần thưởng ở phường khi lên cấp 2. Đó là một hôm hè, khi Nguyễn Hải Miên học xong lớp bảy. Phường của cô đã gửi giấy mời đến ngôi trường nọ trong quận lấy phần thưởng.
Nguyễn Hải Miên cùng bà đến đó. Gần tới lúc lên nhận thì Khôi đã đi tới chào cô.
“Miên! Bà nhớ tôi không? Tôi nè!”
Cô giật mình, quay đầu nhìn. Đương nhiên là nhớ. Cậu bạn đầu tiên của Hải Miên mà.
“Nhớ chứ! Ông đi nhận thưởng hả?”
Khôi chào bà nội của Hải Miên rồi kéo ghế ngồi cạnh cô.
“Tôi không, em tôi nhận nên tôi đi cùng.”
“Có gia đình đi cùng không?”
Khôi gật đầu.
“Có.”
Nguyễn Hải Miên gật đầu, nghe tới tên mình thì đứng dậy đi lên nhận thưởng. Lúc cô quay lại thì đã thấy bố mẹ Khôi đang trò chuyện cùng bà nội. Hải Miên ôm gói quà đi qua chào họ một cái. Bố Khôi rất vui vẻ. Ông nói đùa rằng.
“Dạo này lớn quá, xinh gái hẳn.”
Khôi nhìn cô gật đầu. Hải Miên cùng họ ra về. Và hình như từ lúc đó thôi, đến bây giờ cô không có gặp Khôi lại lần nào nữa.