Chương 18: Hẹn gặp lại em...
Mùa hè năm đó cái nóng oi ả như mọi năm chẳng có gì khác. Tâm trạng cô gái vẫn lên xuống thất thường. Mùa hè đó lại cho Hải Miên gặp một người.
Ở cái khoảnh khắc gặp cái người đó, giọng hát ấy đã thu hút cô.
Trong một lớp học nhạc, xung quanh là những cây đàn guitar dựng lên. Trần Lập Thành, anh ấy ngồi trên ghế nhẹ nhàng đệm và hát cho Hải Miên nghe một bài. Đó là bài hát đầu tiên mà cô đàn.
“Anh thương em nhất mà, cớ sao bây giờ lại vội chia xa.”
Cái người ấy hướng dẫn cô tỉ mỉ. Hắn tìm cách cho cô mở lòng và trở nên thân thiện hơn.
“Vào đây không chỉ để học đàn. Thầy muốn mọi người mở lòng với nhau.”
Có lẽ từ đầu bước vào, Nguyễn Hải Miên vẫn luôn là một cô bé im hơi lặng tiếng. Đến tiếng đàn phát ra cũng nhỏ. Trần Lập Thành luôn đau đầu nói rằng.
“Em đàn lớn lên, sợ cây đàn đau à?”
Trần Lập Thành tuy nói chuyện hơi cộc cằn nhưng là con người mang đầy chất nghệ thuật. Vóc dáng hắn cao lớn, trông lại hơi vạm vỡ. Mái tóc cắt ngắn với khuôn mặt góc cạnh nam tính vô tình. Các giáo viên nữ dạy piano ở lầu dưới rất thích thầy Thành. Cả cô và thầy Thành đã có kết nối mạng xã hội nhưng không có giao tiếp nhiều ngoài mấy câu như thầy có dạy không. Đại loại thế. Có một hôm Trần Lập Thành nhắn tới.
“Hôm nay thầy nghỉ.”
“Thầy sao nghỉ á?”
“Bị sốt siêu vi.”
Những hôm Trần Lập Thành không đến dạy, một thầy khác sẽ thay thế. Người này đặc biệt nhìn đến Nguyễn Hải Miên. Có một hôm, một học viên nói rằng.
“Chưa nghe thấy chị Miên hát bao giờ. Học đệm hát nhưng chả thấy hát gì cả.”
Người thầy thay thế đó cảm thấy thú vị.
“Vậy hả Miên? Em hát đi.”
Nguyễn Hải Miên nghe tới mà sởn cả tóc gáy. Cô ngại ngùng lắc đầu.
“Thôi thầy ơi, em không hát được. Em có thù với âm nhạc.”
“Không nói nhiều, lẹ lên hát bài nào thầy đến đệm cho một đoạn.”
Không đợi con bé từ chối. Thầy cầm cây đàn ngón tay như đã chuẩn bị xong. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về một phía. Cô ngẩng mặt lên mà bối rối, cuối cùng là chọn cái bài đầu tiên mình chơi được.
Chỉ có một đoạn nhỏ rồi thôi, mọi người trong lớp đều nói rằng tại sao không qua lớp thanh nhạc. Mấy cô bên đấy sẽ thích lắm.
Lần đầu tiên được khen ở năng khiếu khiến Hải Miên vui vẻ một chút trong lòng. Cô vốn chẳng có năng khiếu hay sở trường nào cả. Lựa chọn học nhạc cũng vì muốn bản thân mình có một cái gì đó đặc biệt một chút, ít nhất trên một tờ giấy trắng cũng nên có một vài bông hoa cho sinh động.
Ngày Trần Lập Thành đi dạy. Hắn trách cô.
“Học cả tháng trời kêu nó hát nghe một bài, nó nhất quyết không chịu. Đợi tới lúc mình nghỉ người ta kêu hát cái hát liền.”
Một học viên nọ cũng bồi thêm.
“Chị Miên hát hay lắm. Tiếc là thầy không được nghe.”
Có lẽ, mối quan hệ của hai người dần thay đổi. Cô dần cảm thấy Trần Lập Thành rất đặc biệt quan tâm đến mình. Hai người từ trò chuyện đến tâm sự. Trên lớp cũng dần cảm thấy có một cái gì đó le lói trong lòng. Thầy Thành âm thầm quan tâm cô gái. Giống như che chở bảo vệ bông hoa nhỏ. Không giống như với các học viên kia, Hải Miên thì khác.
Trần Lập Thành cũng chẳng biết nữa. Chỉ là cô bé nhỏ như vậy mà nội tâm vô cùng sinh động. Y hệt một bà cụ non. Dần dần lại bị Hải Miên thu hút đến say sưa. Nhưng cô còn bé lắm.
Hắn năm nay mới hai mươi ba, nhưng so ra thì con bé cũng mới mười sáu chưa tròn. Vốn năm nay theo như kế hoạch thì Trần Lập Thành sẽ là một nhân viên công nghệ thông tin ở một công ty nào đó và cứ như thế thôi. Nhưng có lẽ rẽ hướng sang âm nhạc là một bước ngoặt lớn. Cuộc sống lúc trước quá mức tẻ nhạt, hắn thích như hiện tại hơn.
Hết mùa hè năm đó, cuộc sống của Nguyễn Hải Miên có biến động lớn. Trần Lập Thành trở thành một người đồng hành cùng cô. Có lẽ đó là quyết định khá thiếu suy nghĩ của cô.
Câu chuyện về mối tình đầu đó cũng trôi qua không suôn sẻ. Những gì trong lòng Hải Miên thì vẫn luôn là như thế. Chỉ là lựa chọn chấp nhận Trần Lập Thành cũng giống Phạm Thanh Tú chọn Trần Ngọc Linh.
Buổi tối đó, Trần Lập Thành nói.
“Anh có thể có cơ hội ở cạnh em không?”
Nguyễn Hải Miên thì bối rối.
“Em nghĩ em chưa sẵn sàng. Thầy biết đó, em…”
Lời nói chưa nói hết liền bị hắn chặn lại ở đầu môi.
“Anh biết, nhưng em có quyền thử mà.”
“Em không muốn thử.”
“Em hãy thử, việc đó không có gì bất lợi với em. Anh hứa là như thế.”
“Nó là điều không nên với anh.”
“Miễn là em thì đều là nên làm.”
Có lẽ lúc đó, Hải Miên có chút rung động. Cô cũng muốn thử, thử một người không giống anh, thử một người không phải anh. Cả hai cùng yêu đương một cách lén lút, không công khai. Nhưng chẳng hiểu sao, Hải Miên cảm thấy trung tâm đó dường như ai cũng biết.
“Hồi em đăng kí học, mấy cô có chạy lên nói rằng anh có bé học viên mới xinh lắm.”
“Ừm lúc đó anh sao?”
“Còn làm sao nữa, giả bộ không xem chứ cũng nhìn được qua lớp cửa kính. Anh hơi bất ngờ rằng vì em đã không chọn piano.”
Nguyễn Hải Miên cười, ở trên lớp cô vẫn muốn xưng hô là thầy và em như các bạn học viên khác. Nhưng nếu kêu thầy thì Trần Lập Thành không đồng ý. Hắn sẽ lơ luôn cô. Trông to xác nhưng hành động luôn hệt như một đứa trẻ con. Có lẽ là vì chiều chuộng cảm xúc của cô nên hắn mới luôn như thế. Dường như cuộc sống khi có sự xuất hiện của nhân vật mới không có quá nhiều thay đổi. Đúng vậy, thậm chí cảm xúc về Forever Crush vẫn luôn âm ỉ không nguôi ngoai.
Cảm giác vừa tội lỗi luôn bủa vây khiến Nguyễn Hải Miên thấy khó thở. Thầy Thành luôn nói.
“Em đừng vội, không quên được thì em đừng cố. Anh chờ em.”
Trần Lập Thành thật ra luôn là người có suy nghĩ mạnh mẽ, cứng cỏi. Lần đầu hắn mạo hiểm với cảm xúc của mình như thế. Lựa chọn đồng hành cùng một người còn chưa thoát ra khỏi mối quan hệ cũ. Trông thật ngu ngốc và buồn cười nhưng hắn vẫn muốn chân thành với cảm xúc của chính mình.
Hắn luôn là người lắng nghe. Cô muốn nghe một bài hát nào đó, hắn luôn sẵn sàng cho cô nghe cả hai version. Một là guitar một là piano.
Trần Lập Thành tranh thủ một chút thời gian nghỉ giữa giờ, sẽ đàn những bài cô thích. Hắn sẽ hướng dẫn cô chơi bài hát đó, muốn là guitar thì sẽ là guitar, muốn là piano thì sẽ là piano. Chỉ cần là tâm trạng cô gái tốt lên một chút, thầy Thành đều làm. Lúc ấy cô thật sự ngưỡng mộ sự thông thạo nhạc cụ của hắn. Hắn thường chở Hải Miên trên con xe mô tô mình yêu thích đi một vòng Sài Gòn. Đến những nơi đẹp đẽ và nhộn nhịp.
Những con đường hắn đi qua, những nơi hắn thường đến. Lúc này con bé mới biết cuộc sống của Trần Lập Thành sôi động hơn cô nghĩ. Buổi sáng sẽ thường không có lớp, buổi trưa sẽ đến một trường trung học cơ sở dạy năng khiếu và buổi chiều sẽ trở lại trung tâm. Thỉnh thoảng những tối, hắn thường cùng mấy người bạn thân thiết đi đến cái tụ điểm vui chơi, trong đó có thầy dạy thế lần trước.
Nói chuyện rất nhiều mới biết hai người họ là bạn thân với nhau. Dù chênh lệch tuổi tác nhưng hai người vẫn trông thân thiết và trẻ trung. Trần Lập Thành bên cạnh cô qua mấy năm tháng, cho đến khi cô không còn học đàn ở trung tâm nữa. Cho đến khi Hải Miên dần cảm thấy thiếu an toàn từ hắn.
Cuộc sống của hắn sôi động và nhộn nhịp, rất khó nắm bắt còn Hải Miên thì quá mức tẻ nhạt. Nguyễn Hải Miên từng nghĩ nếu như đột nhiên muốn đi tìm thầy Thành, cô sẽ chẳng biết hắn ở đâu, đang làm gì. Chẳng biết gì cả, đến suy nghĩ của hắn, cô cũng không nắm bắt được.
Đến cuối cùng vẫn chọn chia tay. Cảm giác tội lỗi, khó chịu đến cắn rứt lương tâm luôn bao quanh lấy não con bé. Đáng ra, từ đầu cô không nên đồng ý thử. Một chút rung động nhỏ bé đó sẽ rất nhanh qua đi. Bao lâu rồi nhưng Nguyễn Hải Miên vẫn chưa cảm nhận được cái gọi là chân chính tình yêu.
“Em nghĩ mình nên dừng lại.”
“Làm sao vậy?”
“Qua bao nhiêu lâu rồi, nhưng em vẫn chưa cảm nhận được rằng mình rất yêu anh. Em xin lỗi!”
“Nếu đã không yêu anh thì miễn cưỡng cũng không tốt lắm nhỉ? Anh cũng cảm thấy rằng anh chưa thực sự với em đủ tốt để em yêu anh.”
Hải Miên nhìn ánh đèn ban tối chiếu lên sườn mặt hắn. Người nọ càng nói như thế, cô càng cảm thấy mình như tội đồ đáng chết.
“Anh rất tốt, chỉ có em không thể làm gì hết.”
Trần Lập Thành luôn biết mối quan hệ của hắn và cô bé mong manh và dễ vỡ. Rõ ràng là rung động, là yêu thích nhưng dường như vẫn còn thiếu cái gì đó, vẫn chưa đủ để ở cạnh nhau. Có lẽ cả hắn và Hải Miên đều có vấn đề.
“Em nhận ra vấn đề trước anh là giỏi đấy. Không sao cả. Chúng ta vẫn sẽ ở bên cạnh nhau, nhưng là với một tên gọi khác. Vui vẻ lên, đừng buồn.”
Nguyễn Hải Miên đứng đối diện hắn phì cười một cái. Cô gật đầu, dường như cả hai đều có cảm giác giống nhau. Có lẽ lựa chọn ở bên cạnh nhau ở một mối quan hệ khác sẽ tốt, tốt cho cả hai.
Hôm ấy, hắn chở cô về nhà. Trước lúc rời đi, Trần Lập Thành nhìn Hải Miên. Hàng cây lay động bởi cơn gió nghe âm thanh cứ xào xạc. Ánh đèn màu vàng vàng trên cao soi xuống mặt đường, sáng rực một khoảng trống. Có lẽ là ánh mắt giống như sẽ khó có cơ hội gặp lại nữa. Hải Miên biết điều đó. Giống như lần cuối cô và Phạm Thanh Tú gặp nhau vậy.
Chính là ánh mắt đó.
Trần Lập Thành nhìn cô một hồi sau mới lên tiếng.
“Hải Miên, em đừng tự ti cũng đừng nghĩ mình kém cỏi. Em sẽ không biết rằng trông mắt người khác em tốt bụng, đáng yêu và giỏi giang như thế nào đâu. Muốn làm gì hãy nỗ lực làm, muốn đi đâu thì cứ đi đến đó, đừng sợ gì hết. Chúc em luôn vui vẻ, rồi em sẽ sớm gặp một người nào đó yêu em chân thành và… Em cũng sẽ yêu họ như thế!”
Giọng nói của Trần Lập Thành khàn khàn, êm tai bay vào trong không trung. Một lời nói cuối cùng hóa ra lại nhiều như thế. Nguyễn Hải Miên nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy sự cảm kích và biết ơn.
“Cảm ơn anh đã cùng em thay đổi. Mong rằng anh sẽ vui vẻ, mong rằng anh sẽ gặp được người nào đó yêu anh.”
Trần Lập Thành gật đầu, đưa tay xoa đầu cô một cái.
“Ừm! Vào nhà đi.”
Nguyễn Hải Miên tiếp nhận cái xoa đầu. Cô lùi hai bước, tay phải giơ lên hành động vẫy.
“Anh đi đường cẩn thận. Hẹn gặp lại nhé!”
“Ừ, hẹn gặp lại.”
Chiếc xe phân khối lớn của Trần Lập Thành quay đầu, tiếng động cơ lao vào màn đêm dần dần xa khuất rồi lặng im. Nguyễn Hải Miên xoay người vào nhà. Hai người cứ thế bước qua nhau. Chỉ đồng hành trên một chặng đường ngắn. Từ đầu đến cuối rõ ràng đều có vấn đề nhưng vẫn lựa chọn ngầm hiểu rồi ở bên cạnh nhau.
Mối quan hệ tốt đẹp, kết thúc cũng không để lại nuối tiếc. Bởi vì bọn họ đều biết cả hai đều không thuộc về nhau. Hơn hết là trong mối quan hệ đó, bọn họ đã cố gắng hết mình thay đổi vì đối phương. Chỉ là có những điều không phải muốn thay là sẽ thay mà muốn đổi liền sẽ đổi.
Sau này, Trần Lập Thành theo đuổi con đường nghệ thuật của chính mình. Hắn không còn đi dạy đàn nữa, hắn thi đỗ vào nhạc viện với bộ môn nhạc cụ guitar mà mình yêu thích. Với tính cách cởi mở và gần gũi, Trần Lập Thành nhanh chóng quen biết nhiều người trong giới. Thường xuyên có mặt ở các buổi live acoustic hoặc là những đoạn video hát hò cùng các ca sĩ có tiếng.
Nguyễn Hải Miên thường xem mạng xã hội, vô tình sẽ thấy một hai đoạn video của Trần Lập Thành và ca sĩ. Cô cười, cô biết hắn luôn rất giỏi ở lĩnh vực này. Cô cũng tin chắc rằng, nếu hắn có kênh về hát hò nhất định sẽ được chào đón.
Mối tình ngắn khép lại chẳng có chút sóng gió hay ầm ĩ. Giống như một trạm dừng chân rồi ai nấy sẽ lại tách nhau ra và đi trên con đường mình đã chọn. Từ lúc ấy, Hải Miên biết rằng, Phạm Thanh Tú là người trong lòng không thể thay đổi, bất di bất dịch.
Sẽ không có một phép thử nào xảy ra mới mục địch cố gắng quên đi người ấy nữa. Sẽ không để có thêm một Trần Lập Thành thứ hai.