Chương 15: Là ai mang nắng đi xa
Khi coi đến một tập, nam nữ chính xem phim ở trong rạp. Hai người ban đầu đầu ngồi với nhau, chăm chú xem phim. Sau một hồi phía nam rục rịch muốn cầm tay nhưng ngại, phía nữ thì liên tục bật đèn xanh. Kết quả là phái nam hít một hơi thật sâu cầm mấy tay cô gái ngồi kế bên trong khi vẫn chưa kéo thanh chắn giữa hai ghế lên. Sau đó, anh chàng đó nhanh chóng nắm tay cô gái không buông dùng tay còn lại kéo vách ngăn lên. Mà phái nữ vì hành động lúng túng này mà bật cười.
Nguyễn Hải Miên cảm thấy cảnh tượng này rất quen mắt. Đột nhiên cũng nhớ ra lần đầu tiên hẹn hò, anh cũng như thế. Phạm Thanh Tú vốn là trai thẳng chính hiệu. Ngoại trừ có một mối tình lúc đi học ra thì cũng không có cầy cưa với cô gái nào. Trên phương diện thể hiện tình cảm cũng chưa thành thục. Lúc ấy cũng thế, anh cũng lung túng như chàng trai trong phim.
Cô vui vẻ quay lại đoạn phim đó gửi cho Thanh Tú.
“Anh thấy có quen không?”
Phạm Thanh Tú trả lời:?
“Đây nè. Giống anh cái hôm hẹn hò đầu tiên á.”
Phạm Thanh Tú bấm vào xem video cô gửi. Một hồi sau cũng nhận ra.
“Giống thật đấy. Phim gì thế. Anh cũng muốn xem.”
Cô gửi tên phim qua cho anh.
“Chắc không hợp với anh đâu nhỉ!”
“Ai biết được. Anh muốn xem toàn bộ tập này.”
Ngay lập tức, Phạm Thanh Tú đã lên trên mạng xã hội bấm theo dõi trang thông tin của bộ phim đó. Lúc đó cô cũng phát hiện ra, mấy trang ngôn tình, hay confession mà Hải Miên hay bình luận đều được anh bấm theo dõi. Bỗng dưng từ lúc đó, Hải Miên cũng bắt đầu để ý hơn về bình luận của mình. Thường trước kia, khi đọc một bài về tra nam và xin lời khuyên. Cô đều dứt khoát để lại mấy chữ “Chia tay đi” có khi là văng tục một chút để mắng tên tra nam đó rồi khuyên chia tay.
Hóa ra như thế, anh có thi thoảng nói rằng ” hung dữ thế nhờ” “hung dữ với anh thử xem nào” mà con bé thì thương anh còn không hết đâu có dám hung dữ.
Lúc đó, mỗi giây mỗi phút đều hận không thể chia sẻ hết tất cả mọi thứ cho đối phương biết. Đổi biệt danh, trái tim đủ các kiểu. Giai đoạn yêu đương nồng nhiệt lúc nào cũng thế. Mà mưa nào mưa không tạnh, nắng nào mà nắng chẳng tàn.
Có một thời gian đó, nhà cô xảy ra vấn đề. Sau khi chuyển nhà từ thành phố ra vùng ven. Cuộc sống của Hải Miên tương đối tốt. Nhưng có lẽ mọi thứ sẽ luôn như thế nếu như không có sự xuất hiện trở lại của cha của Hải Miên.
Trong vài năm gia đình Hải Miên yên ổn, ông ấy không có trở lại là bởi vì đã cưới được cô vợ khác ở tỉnh trên. Mà cô vợ đó cũng hạ sinh cho ông mà đứa con trai đáng yêu như những gì ông mong muốn. Ông bắt đầu mở một quán nhậu và hải sản. Trong năm đầu tiên kinh doanh không tệ có của dư của xài. Nhưng bởi có như thế là vì số vốn ông ta vay mượn để mua cơ sở vật chất đều là nhà cô còng lưng ra mà trả.
Ông ta ở tỉnh cùng với cô vợ và đứa con trai của mình chỉ ăn hưởng trên đồng tiền từ việc kinh doanh. Mà ở nhà Hải Miên chỉ có mẹ cô là thu nhập ổn định chính. Vì thế bắt đầu lại quay về cuộc sống túng quẫn. Mẹ cô vốn là người phụ nữ không hiền lành, bà rất cục tính. Bà tất nhiên không đồng ý với cái chuyện phải thanh toán cái đống nợ từ trên trời rơi xuống đó. Nhưng với cái lí do của ông bà nội chính là “Đâu có cha mẹ nào không thương con” nên cả nhà lại quay về cái lúc như ở ngôi nhà cũ trong thành phố.
Ba của Hải Miên vốn không phải là người có duyên với việc kinh doanh nên nhanh chóng thua lỗ rồi đóng cửa. Nợ dồn thêm nợ, gia đình vợ bé cảm thấy ông ta ăn gian nói dối là nhà mình giàu có nên sớm đuổi ông đi, nhất quyết không cho gặp con. Ông ta đau khổ mang đống nợ cùng cái thân xác quay về. Mà sự việc đó khiến nhà cô rơi vào hỗn loạn. Mỗi ngày cô đi học thêm tiếng anh về đều có nhiều người vây quanh nhà đòi trả nợ.
Hải Miên lại sợ phải về nhà giống như trước, chổ cô ở chưa bao giờ là ngôi nhà thật sự của cô. Tạm bợ, chỉ là tạm bợ thôi. Sau đó, ông ấy lại trốn đi sang nước láng giềng để chơi Casino và cuối cùng là thua lỗ bị người ta giữ lại. Ông gọi điện thoại về nhà nói rằng nếu như không mang tiền đến ông ấy sẽ tự sát. Khi nghe được tin đó, một người mạnh mẽ như ông nội, trải qua biết bao nhiêu cuộc phẫu thuật kể cả ung thư cũng không kiềm lòng được mà ngồi khóc. Trước giờ ông nội chưa từng yêu cầu hay xin xỏ thứ gì nhưng hôm nay lại nói mang tiền qua cho nó đi.
Sự kiện rối rắm đó khiến cuộc sống vốn đang bình yên cùng với tình yêu cũng trở nên lạnh lẽo và đen tối. Cô không có cách nào đối diện với anh bởi sự tự ti trong cô đã quá lớn. Con bé trong đêm ôm điện thoại vừa nhắn tin cho anh vừa khóc. Hải Miên phải cố tỏ ra vui vẻ, tỏ ra rằng cuộc sống của cô bình thường. Chỉ có như thế mới trốn tránh được cảm giác đó trong lòng. Nhưng vôn dĩ sự gượng gạo đó cũng bị anh phát hiện.
Tối đó, anh nói:
“Em có chuyện gì sao?”.
Bởi vì cứ cách hai ngày cô sẽ muốn cùng anh gọi điện thoại video nhưng gần đây lại chẳng thấy đề cập.
“Hả? Em không có.”
Tin nhắn luôn là thứ dễ che giấu cảm xúc nhất.
“Em có! Nói anh nghe đi, em hứa rồi mà sau này có gì cũng phải nói với anh. Em quên rồi à?”
“Em không có gì thật, em dạo này là đang chuẩn bị nhập học lại nên hơi mệt thôi.”
Cuối cùng cuộc hội thoại kết thúc bằng dòng tin nhắn chúc ngủ ngon. Nguyễn Hải Miên bất lực ôm ngực. Rõ ràng là rất muốn nói cho anh biết. Từ lúc đó, cô luôn dựa dẫm về mặt cảm xúc với Phạm Thanh Tú. Chỉ cần anh vui cô sẽ vui, anh buồn cô sẽ không thoải mái. Nhưng hôm nay, dưới sự việc này Hải Miên bất lực. Càng nói có lẽ khoảng cách ấy sẽ thêm dài ra, dài tới mức cô không thể nhìn thấy anh nữa.
Khi đó đầu dây bên kia Phạm Thanh Tú trong lòng rối bời. Hôm cuối cùng cô gọi điện thoại video cùng anh. Mẹ anh đã biết mối quan hệ của anh và Hải Miên. Nét mặt của bà không vui. Đó là điều làm anh luôn trăn trở. Có phải là vì nếu yêu đương rồi, anh sẽ không thể nghiêm túc hoàn thành sự nghiệp học y của bà chứ?
Chỉ có anh chắc chắn rằng sẽ không có chuyện đó.
Từ ngày anh về quê, các cuộc gặp gỡ đều là những người thân và hàng còm xung quanh. Sự xuất hiện của cô gái hàng xóm Trần Ngọc Linh trở nên nhiều hơn.
Cô gái đó là người bạn từ thời nhỏ của anh. Trần Ngọc Linh chỉ nhỏ hơn anh hai tuổi. Cả hai học cùng trường cấp ba. Mối quan hệ cũng thân thiết nhưng chưa hề vượt qua bất kì ranh giới nào. Huống hồ chi, Phạm Thanh Tú đang yêu đương với Nguyễn Hải Miên. Khoảng cách của hai người anh luôn giữ ở mức phổ thông.
Trần Ngọc Linh cũng học ở trên thành phố Hồ Chí Minh. Cô ấy vừa đậu nguyện vọng 1 là trường đại học Luật ngành Luật Thương Mại. Luôn là một học sinh tốt trong trường. Sắc mặt của mẹ Phạm Thanh Tú lúc nào cũng rất tươi tắn khi thấy Trần Ngọc Linh. Gọi cô ấy là con gái và thường cùng ăn cơm, biếu quà. Chính vì thế trong các chuyến du lịch đều có mặt cô ấy. Bạn bè chung của Trần Ngọc Linh và Phạm Thanh Tú cũng tương đối nhiều. Thế nên các buổi du lịch riêng cũng sẽ có cô ấy. Hình ảnh chung cũng nhiều.
Lúc anh Đà Lạt tâm trạng của Hải Miên luôn không ổn vì thế mà mối quan hệ của hai người cũng gượng gạo. Thanh Tú cũng không biết làm sao. Anh nói sẽ mua quà cho cô, cho chụp hình cho cô xem.
Hải Miên luôn theo dõi anh qua các tấm hình mà anh đăng trên mạng nhiều vô số kể. Nhưng chưa nhận ra sự bất thường nào. Trong nhóm anh cùng đi, nam nữ đều có cả. Huống hồ chi, khi gọi điện thoại video có một số người bạn của anh cũng đã thấy cô rồi..
Phạm Thanh Tú sau khi cúp máy với Hải Miên thì Trần Ngọc Linh ở sau lưng đi đến vỗ vai.
“Dạo này sống trên thành phố thích quá nhỉ?”
“Ừm! Trên thành phố không giống như quê hương. Nhưng tuổi trẻ thì rất đáng để thử một cuộc sống trên đó.”
Trần Ngọc Linh và anh ánh mắt lấp lánh nhìn lên bầu trời. Anh và cô ấy đang ở Đà Lạt. Thời tiết buổi tối mang khí lạnh vây quanh, khi nói chuyện thỉnh thoảng sẽ thấy làn khói trắng mờ ảo bay ra.
“Vậy sao, sau khi từ thành phố trở về, nhìn anh khác lắm!”
Phạm Thanh Tú nhướng mày cười.
‘Khác hả? Cũng đúng khác trước rất nhiều.”
Nụ cười của anh chói mắt là bởi vì có tình yêu nên khác sao?
“Năm ngoái em nhớ anh than phiền rằng ở thành phố buồn và cô đơn, ngày cuối cùng ở quê anh còn chẳng muốn đi.”
“Đúng vậy, giờ thì khác rồi, anh tìm thấy niềm vui rồi, anh cũng không có cô đơn.”
Liệu rằng đây có phải là câu nói hàm ý cho tình trạng quan hệ của bản thân không?
“Trông anh nôn lên thành phố lắm, làm như có ai chờ í.”
Phạm Thanh Tú cười, nhưng không có phản đối.
“Em sắp lên rồi đó, kiểu gì cũng giống anh thôi.”
Trần Ngọc Linh cho rằng trước giờ mình luôn hiểu anh cũng chưa từng thấy dáng vẻ này. Cô ở bên cạnh anh tới lúc này là vì có gia đình hậu thuẫn. Ngọc Linh biết mẹ anh rất coi trọng chuyện môn đăng hộ đối “xứng” hay “không xứng” chính vì thế Trần Ngọc Linh trở thành ứng cử viên lí tưởng cho con dâu của bà ấy. Bà ấy sẽ luôn kiểm soát Phạm Thanh Tú đi vào con đường mà mình muốn, chưa từng lệch đi dù một nhịp.
Sau chuyến đi đó, Phạm Thanh Tú trở về thấy khuôn mặt căng thẳng từ mẹ. Anh cũng không hiểu mình đã làm sai cái gì mà phải nhận sắc mặt ấy từ phụ huynh.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Mẹ anh dùng chất giọng đanh thép tra hỏi anh.
“Con bé đó là ai?”
Anh vẫn chưa hiểu lắm tiếp tục hỏi lại.
“Con bé nào?”
Mẹ anh nói lớn.
“Cái con bé mà con đặt cái hình trái tim trong điện thoại kia kìa. Ai?!”
“Làm sao mẹ biết?”
“Không cần biết làm sao tôi biết, trả lời câu hỏi của tôi trước.”
Anh nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, đứng trước cơn thịnh nộ bình tĩnh nói.
“Cô ấy là bạn gái con.”
Sau đó không muốn tiếp xúc với cơn giận đó nhiều hơn. Anh xoay người đi ra ngoài. Mà vừa vặn Trần Ngọc Linh cũng đang ở ngoài chơi cùng chú chó trong nhà. Thấy anh đi ra sắc mặt không tốt. Cô ấy nhẹ giọng hỏi.
“Làm sao vậy?”
Phạm Thanh Tú nhìn cô gái trước mặt cũng chỉ có thể trả lời.
“Không có gì”
Nói xong anh đi rất nhanh ra ngoài. Mãi đến sáng hôm sau mới quay lại. Khuôn mặt mẹ anh luôn nghiêm nghị như ban đầu. Mà ba anh cũng không khá hơn mấy. Anh chỉ lặng lẽ vào phòng thì ba anh cũng đứng lên đi theo sau.
Thật ra anh cũng rất khó hiểu. Năm nay cũng đã 19 20 rồi, rõ ràng chuyện yêu đương hết sức bình thường đối với giới trẻ mà. Huống hồ chi anh đã lớn như vậy rồi, cũng chẳng nhỏ bé gì nữa mà sao thái độ của hai người khó hiểu như vậy.
Nhìn thấy ba, anh nghĩ giống như mình tìm được một người hiểu mình. Anh hỏi.
“Ba, con không hiểu gì hết.”
Ba anh ngồi đối diện anh.
“Con bé kia là sao?”
Phạm Thanh Tú không nói nhiều chỉ nói sơ lược về Nguyễn Hải Miên tình cờ gặp và yêu nhau. Chỉ có thế, đúng chuẩn kiểu tình cảm đơn thuần trong sáng.
“Con bé nhà ở đâu?”
Anh cũng không nghĩ nhiều mà nói ra. Ba anh mặt vẫn như cũ đứng dậy ra ngoài sau khi nghe xong. Phạm Thanh Tú tưởng như có thể giải quyết xong xuôi chuyện này. Mấy ngày sau đó, mẹ cũng không nói với anh lời nào. Trần Ngọc Linh thì đang chuẩn bị sắp xếp hành trang lên Sài Gòn học đại học. Thỉnh thoảng sang nhà anh chơi, mẹ anh thì luôn miệng nói để Phạm Thanh Tú cùng lên để giúp đỡ. Một thân con gái lên một mình không quen và còn nguy hiểm.
Không khí căng thẳng trong gia đình mấy ngày qua cũng giảm bớt. Phạm Thanh Tú cũng vì tâm trạng không tốt và Hải Miên cũng thế. Cũng chỉ có mấy câu hỏi nhau hôm nay thế nào và ngủ ngon. Lòng anh vừa nóng lòng vì chuyện mẹ, vừa sốt ruột với Hải Miên. Chỉ định viện một lí do nào đó lên Sài Gòn thật sớm giữa chừng lại xảy ra chuyện này.
Mấy ngày sau đó, ba anh gọi anh từ trong phòng ra để nói chuyện. Mẹ anh từ đầu tới cuối không có sắc thái nào tốt.
“Ba biết chuyện của con với con bé rồi. Nhưng mà con suy nghĩ kĩ lại một chút. Hoàn cảnh của nó không tốt lắm.”
Anh ngồi đối diện hai người, cố gắng giữ bình tĩnh. Hôm nay có lẽ là ngày phán quyết. Nếu như thua ở đây, mọi chuyện rất khó nói.
“Con biết ạ, con đã có suy nghĩ rồi ạ!”
“Đó không phải tình yêu, con chỉ là thương hại con bé thôi, nghĩ kĩ lại đi!”
Ba anh dùng giọng điệu cứng rắn mà nói.
“Con không cho đó là sự thương hại!”
Mẹ anh từ đầu tới cuối lúc này mới nói.
“Anh biết người nhà nó là người thế nào không? Thất học, cơ bạc, đi vay nặng lại còn có người đang đi tù. Bây giờ nhà nó còn đang rao bán vội kia kìa nợ mấy trăm triệu. Anh cũng biết chọn người để yêu quá nhỉ?”
Trước giờ qua lời Nguyễn Hải Miên nói, chỉ có ba cô là tồi tệ, số nợ thì anh vẫn biết nhưng cô nói chuyển nhà là đã trả xong rồi. Bây giờ khi nghe mẹ kể ra anh mới biết, con bé này giấu anh nhiều chuyện như vậy. Anh cũng hiểu sẽ chẳng ai dễ chịu gì khi phải nói ra những điều tồi tệ như vậy, hơn hết là đối với người mình yêu càng không dám nói. Sự tự ti đó, không chỉ là về chuyện không trọn vẹn về mặt tình cảm mà cả về mặt môi trường xung quanh.
“Con chỉ quan tâm cô bé đó rất tốt.”
“Tôi lại chẳng tin, chẳng ai nói nó tốt cả.”
“Nhưng cô ấy tốt với con.”
Mẹ anh tức giận, ngực phập phồng.
“Tôi không cần quan tâm. Tóm lại là tôi không chấp nhận nó, cái người miền ngoài tôi đã không chấp nhận nổi đừng nói chi cái nhà nó như vậy. Anh chấm dứt ngay đi, để đêm dài lắm mộng.”
Ba anh một tay vỗ lưng bà cũng nhẹ giọng khuyên.
“Con bé đó không phù hợp với con. Con sẽ không gánh nổi những rắc rối của nó đâu. Hai đứa chỉ mới quen nhau không lâu, khi tình cảm còn chưa sâu đậm cắt đứt luôn.”
“Ba! Cô ấy chẳng làm gì có lỗi với con cả. Cô ấy cũng không để con dính vào rắc rối nào cả. Còn có tình cảm nữa không thể nói cắt là cắt như mớ hành mớ rau được.”
“Nếu như nó không trả nổi nợ, chủ nợ nó biết anh là người yêu nó thì sao? Cái bọn đó nó sẽ không màn đến đúng sai. Nó chỉ cần có tiền thôi, anh hiểu chưa?”
Ánh mắt anh không chống đỡ nổi. Tại sao yêu nhau thôi mà, anh tình nguyện vượt mọi khó khăn cùng cô cơ mà. Tại sao người trong nhà lại làm khó nhau như thế. Miền ngoài thì sao? Rõ ràng đâu ai được chọn nơi mình sinh ra. Bỗng cảm thấy thương cô gái đó rất nhiều, ánh mắt Phạm Thanh Tú nhòe đi từng chút một nhưng giọt nước ấy cũng không có rơi xuống. Anh không nói gì thêm lại trực tiếp đứng dậy bỏ ra ngoài.
“Con không làm được.”
Ngay lúc ra ngoài đó, anh gọi điện thoại cho cô.
“Sao vậy anh.”
Cô luôn như vậy. Chỉ cần là anh nhắn tin đến hay gọi điện thoại đến, cô sẽ bắt máy thật nhanh, giống như luôn chờ anh vậy.
Giọng Phạm Thanh Tú lúc này khàn hơn bình thường.
“Không có gì. Chỉ là đột nhiên nhớ em quá không chịu được.”
“Anh bệnh sao? Giọng anh khàn thế, cảm à?”
“Ừm, gần đây uống nước lạnh nhiều quá cổ họng hơi đau.”
Giọng thiếu nữ trong trẻo trách móc anh.
“Học Y cơ đấy, học Y cơ đấy!”
Hai người nói chuyện một lúc, một bóng người từ phía xa lao nhanh tới giật lấy điện thoại ném mạnh xuống đất. Ánh mắt Phạm Thanh Tú ngơ ngác, không thể nói nên lời. Anh chỉ nhìn thấy sau đó mẹ anh đã kề sát tai anh nói rằng.
“Mày muốn thấy tao chết đúng không?”
Mẹ anh, người phụ nữ sắt thép. Bà ấy luôn nghiêm túc giáo dục anh. Từ lúc bé, bà ấy luôn nghiêm khắc và bình tĩnh. Chưa bao giờ bà mất bình tĩnh như thế. Đào tạo ra một người anh người chị tài giỏi và mặc định rằng anh cũng như thế. Bà luôn cảm thấy và chỉ muốn tiếp xúc với những người giống mình hoặc hơn mình. Nhưng lần đầu tiên bà xưng mày tao với anh và mang cái chết ra để bắt ép anh làm điều đó. Vì sao chứ?