Chương 14: Tìm một người như thế
“Em sẽ không phải là cỏ lá, bởi vì em chính là bông hoa mà mây muốn che chở. Em hiểu không?”
Thanh Tú luôn biết bé con của anh luôn có cảm giác tự ti vì thế mà ánh mắt của cô luôn nhìn anh tràn ngập tình yêu và cả sự ngưỡng mộ đầy tự hào. Lúc nào cũng là thế, sự tự hào của cho dành cho anh luôn hiện lên rõ rệt. Luôn là như thế.
“Không! Em muốn cùng làm mây với anh. Chúng mình sẽ bay đến khắp mọi nơi, cùng nhau.”
Cô muốn đuổi theo anh, sẽ cùng anh trở nên tốt hơn. Là một phiên bản thật xuất sắc, đứng cạnh với anh. Sẽ không sợ anh sẽ bởi vì các cô gái tài hoa khác mà rời đi.
Phạm Thanh Tú mỉm cười. Anh cũng luôn cảm thấy rằng tình yêu ngoài sự vui vẻ và chia sẻ, thì còn phải cùng nhau tiến về phía trước. Cùng nhau trở nên tốt hơn, xuất sắc hơn. Động viên nhau mà nỗ lực. Bởi vì lúc này, chúng ta, cả anh và Hải Miên đều đang nắm giữ một quãng đường thanh xuân dài đằng đẵng để nỗ lực hết mình.
Thật may, cô bé của anh cùng suy nghĩ như thế. Cùng nhau tốt hơn cũng là mong ước của cả hai.
“Ừm, cùng nhau bay khắp nơi.”
Giọng nói anh trầm trầm mà vững chãi. Hai tay Hải Miên siết chặt vòng eo của anh. Ngoài trời vì vừa qua cơn mưa đầu mùa nhẹ mà mang không khí lành mạnh và mùi ẩm của hơi đất.
Dòng người cứ thế lướt qua lướt qua. Đèn đường xung quanh sáng rực rỡ như lòng cô bây giờ. Ánh sáng đó chói mắt không chỉ vì những cây cột đèn cao ngất, những tòa nhà cao chọc trời mà còn là ánh sao rực rỡ nhất đang trong vòng tay cô.
Xe Thanh Tú chở đằng sau cô gái của anh, qua cái vòng xoay Hàng Xanh đông đúc, tiếng kèn xe luôn inh ỏi nhưng thời khắc này lại là âm thanh của cuộc sống. Nếu thiếu đi nó, chắc Sài Gòn sẽ nhớ lắm, mà chính anh chắc cũng sẽ nhớ, nhớ ngày hôm nay, chính khung cảnh này, cô bé sau lưng muốn cùng anh cố gắng.
Sau đó, hai người chỉ trò chuyện về cuộc sống, về quá khứ vui vẻ. Ánh mắt của người biết yêu chỉ có hình bóng của đối phương. Xe anh chở cô qua chiếc cầu Sài Gòn, bỏ lại sau lưng tòa nhà Landmark 81 mà từng cùng nhau ngắm tia sét đánh xuống, ở dưới hiên ngoài trung tâm thương mại phía bên kia sông.
Anh cầm tay con bé trên khoảng hai cây số gần về đến nhà cô.
“Anh sẽ nhớ em lắm.”
Cô bé thẹn thùng cười, ngọt ngào trả lời.
“Em cũng sẽ nhớ anh. Anh nhớ lời em nói nhé, đừng có mà ấy ấy với cô nào á. Em sẽ rất buồn.”
“Không có đâu.”
Đứng trước hiên nhà của Nguyễn Hải Miên. Anh cầm tay cô vân vê mãi không buông. Phạm Thanh Tú lúc nào cũng nói anh thích nhất là cầm tay của cô, vừa mềm vừa nhỏ, nhiệt độ lúc nào cũng lành lạnh. Anh sẽ luôn không nhịn được mà cầm rất lâu.
Anh sẽ luôn nhớ cảm giác của đôi tay này.
“Em vào nhà nhé!”
Phạm Thanh Tú cố chấp không buông tay. Mặc kệ có vài người hàng xóm nhìn. Hải Miên bị nhìn hai má đỏ hây hây mà cũng không có vùng vằng ra, bởi vì chính cô cũng luyến tiếc cái nắm tay này. Buông ra rồi, phải mấy tháng sau mới gặp lại.
“Anh sẽ cố gắng lên sớm với em. Anh sẽ cùng em đón sinh nhật, đón lễ Giáng sinh tất cả. Anh muốn cùng em trải qua rất cả. Chờ anh nhé!”
Hải Miên gật đầu, ánh mắt anh chân thành biết bao khiến cô chìm đắm trong đó mà hạnh phúc khôn nguôi. Có lẽ sự may mắn của cô đều dùng hết vào cuộc gặp gỡ anh rồi. Cho dù có là như thế, Hải Miên cũng mãn nguyện rồi. Nếu một ngày nào đó, cả hai không thể cùng nhau thì sao? Nguyễn Hải Miên và Phạm Thanh Tú chưa từng nghĩ tới cũng không dám nghĩ.
Sau ngày hôm đó, Phạm Thanh Tú về quê. Hải Miên ở Sài Gòn. Cả hai chính thức yêu xa. Bởi vì đang là hè không có vướng bận về học tập mà cả hai vô cùng thoải mái với nhau. Thời gian lúc nào cũng là nhắn tin.
Buổi sớm, khi Thanh Tú về rồi anh sẽ gọi điện thoại cho cô. Thông báo rằng anh đã về tới. Một phần là thông báo, một phần là muốn cô dậy sớm ăn sáng. Nguyễn Hải Miên là một con sâu ngủ chính hiệu. Đặt lưng xuống sẽ ngủ không biết gì, nếu không ai gọi thì chắc chắn sẽ không dậy. Cái này thì không tốt chút nào.
Có một hôm, anh đang cùng cả nhà đi Bà Nà Hills. Một địa điểm nổi tiếng ở Đà Nẵng. Lúc chín giờ sáng, khi Hải Miên đang chôn mình trong đống chăn thì nghe điện thoại kêu lên một cuộc gọi video đến từ Phạm Thanh Tú. Hải Miên sửng sốt chần chừ mãi mới dám bật.
Trong phòng cô tắt đèn nên tối đen, anh chỉ thấy cái đầu nhỏ lấp ló trong đám chăn bông. Đôi mắt lim dim ngái ngủ. Phạm Thanh Tú bật cười, khuôn mặt anh sáng bừng trong khung cảnh trời mây trên núi. Ánh mắt mang vẻ bảy phần bất lực, ba phần nuông chiều nhìn hình ảnh của cô qua video chat.
“Buồn ngủ lắm hở?”
Cái đầu trong chăn chỉ chừa ra đôi mắt gật gật.
“Không muốn đi chơi với anh hả? Anh chỉ ước bây giờ có em ở đây. Đẹp lắm nên anh muốn cùng em xem.”
Giọng nói của thiếu nữ còn ngái ngủ, khàn khàn.
“Em muốn ạ, em ngắm cùng anh.”
Phạm Thanh Tú cười, nhìn qua video đôi mắt cô luôn nhìn thẳng vào video chat chưa từng rời ra. Chỉ có vài lần dùng tay dụi hai cái.
“Ừm, sau này mình ra đây chơi nha. Đẹp cực.”
Phạm Thanh Tú biết cô đi đến đây rồi nhưng vẫn muốn cả hai đi cùng nhau. Anh để cầm điện thoại giơ ra xa, vừa thấy mặt vừa thấy cảnh đẹp xung quanh. Mây trời, hoa cỏ còn có cả không khí lành lạnh. Cô thỉnh thoảng còn nghe thấy giọng ai đó kêu anh. Hình như là nữ, cô không rõ.
“Ai vậy anh.”
Phạm Thanh Tú nghiêng mặt, nhìn ngó về phía âm thanh phát ra bên ngoài.
“Một người em thân thiết với nhà anh.”
“À… Em tưởng…”
“Thôi ạ, đừng tưởng nữa cô nương ơi. Tôi gọi cho cô nãy giờ cô còn tưởng cái gì.”
Gọi một lúc một tiếng sau, cả hai tạm biệt nhau bởi vì đường truyền quá yếu. Bỗng trong lòng Hải Miên có cảm giác là lạ. Không hiểu nữa, nhưng cô nhanh chóng vứt nó sang một bên rồi nằm ngủ.
Cuộc sống của anh sau khi về quê vô cùng sôi nổi. Luôn là thế, hoạt động sống của Phạm Thanh Tú luôn sôi nổi. Mà lúc nào anh cũng chia sẻ điều đó đến cho cô.
“Chỉ ước em ở đây với anh thôi.”
Có một lần, anh chụp ảnh một bầu trời đầy sao ở nhà anh rồi gửi cho Hải Miên xem.
“Cho em nè.”
Hải Miên nhìn tấm hình khó hiểu.
“Sao ạ?”
“Ngôi sao sáng nhất đó thấy không? Anh bắt lại cho em.”
Hải Miên tim đập thình thịch. Yêu đương là như thế. Nhiều câu sến súa đến khó tả nếu là lúc trước cô đã sớm chặn cái người này rồi. Nhưng bởi vì cô cùng yêu cái người đó nên cô thấy như thế thật đáng yêu.
Sau đó anh đăng tấm hình đó lên mạng xã hội với dòng chữ nhỏ trên bức ảnh “Ngôi sao sáng nhất cho em”. Có lẽ bởi vì lo sợ tình cảm hai người sẽ phai nhạt đi mà anh luôn tìm cách nói mấy lời ngọt ngào. Hải Miên hay trêu là hồi trước em cũng suy nghĩ vặn cả não để viết ra mấy lời sến sẩm tán tỉnh anh, giờ thì anh cũng phải như thế thôi. Anh nói ừ nhỉ, anh bị tình yêu của em quật cho tơi bời rồi.
Hai người cũng thỉnh thoảng gọi video chat. À không thỉnh thoảng nữa mà là thường xuyên ấy chứ. Phạm Thanh Tú luôn nói.
“Ước gì em ở đây.”
“Ôi sao mấy tháng mà lâu thế nhỉ?”
“Anh nhớ cô bé của anh quá.”
Cô sẽ hay trêu
“Nhớ ai thì nói hẳn hoi tên tuổi vào, không thì chẳng biết được.”
Vẻ mặt Thanh Tú hiện lại hai chữ “bất lực”
“Biết rồi còn hỏi nữa, em á em á, Nguyễn Hải Miên là em đó em đó.”
Nguyễn Hải Miên thì cười ha hả vì trêu được anh. Hương vị đầu tiên của tình yêu là thế. Ngọt ngào và lãng mạn. Chưa từng nặng lời cũng chưa từng cãi vã. Hòa hợp đến lạ.