Chương 61: Trở về thực tại (P1)
“Ta và nàng sẽ còn gặp lại sao?”
“Đương nhiên rồi.” Bạch Nguyệt đưa tay xoa gương mặt hắn.
Hai người trao nhau nụ hôn cuối cùng dưới bầu trời đêm, Bạch Nguyệt cũng dần tan biến, chỉ còn lại Mộ Hàn ở đó ngẩn người.
Chợt hắn bị lôi vào một không gian lạ lẫm ở đó hắn thấy rất nhiều người giống mình, bọn họ tạo thành một vòng tròn lớn, ở giữa có một người cũng giống họ.
“Ta đang ở đâu, các ngươi là ai?”
“Ngươi là ai?”
Bọn họ bàng hoàng nhìn nhau, người đứng giữa vòng tròn lúc này mới lên tiếng: “Các ngươi chỉ là phân thân của ta, đến lúc phải trở về.”
“Không được, ta còn muốn chờ Bạch Nguyệt trở lại.” Mộ Hàn lên tiếng.
Mỗi ánh mắt điều đổ dồn về hắn người ở giữa vòng cũng vậy, hắn cười lên: “Bạch Nguyệt đã kết thúc công việc, ngươi cũng nên ngoan ngoãn trở về nếu còn muốn gặp cô ấy.”
Bọn họ nhìn nhau lại nhìn người kia, liền ngoan ngoãn nhập trở lại cơ thể người đó.
“Chủ nhân, Bạch Nguyệt đã trở về không gian.”
“Thế giới của cô ấy đã có, đưa cô ấy trở về đi.”Người kia cười cười nói.
“Đã biết.”
Mèo con trở lại trước mắt của Bạch Nguyệt, cùng thông báo quen thuộc: “Hoàn thành nhiệm vụ cấp SSS, chúc mừng túc chủ lãnh nhận 30000 điểm tích phân.Khấu trừ 10000 điểm mua đạo cụ. Điểm tích phân hiện tại 2065871.”
“Túc chủ, cô đã xuất sắc hoàn thành tất cả nhiệm vụ, bây giờ cũng là lúc cô trở về nơi cô thuộc về rồi.”
Bạch Nguyệt còn chưa kịp nói gì, đã bị truyền tống đi, khi cô biến mất cô còn nghê được mèo con nói, điểm tích phân cô tích lũy bao lâu này sẽ được quy đổi thành tiền tương ứng, lẫn những vật phẩm cô thu được cô cũng sẽ được đem theo tất cả.
Và cuối cùng là lời tạm biệt của mèo con, nó chúc cô có cuộc sống tốt đẹp như cô mong muốn, lần này không còn nhiệm vụ nữa mà là chính cuộc sống của cô.
Bạch Nguyệt một lần nữa tỉnh dậy, việc đầu tiên cô làm là nhìn mình trong gương, nhìn thấy người trong gương cô không khỏi bàng hoàng, đây là cô của 10 năm trước khi chỉ còn một là linh hồn và gặp gỡ được hệ thống.
Nhìn lại căn phòng đơ sơ của mình, một chiếc giường nằm đối diện là một cái tủ bên cạnh là chiếc gương lớn. ở phía bên phải giường là cửa sổ, bên trái là cửa ra vào phòng, chỉ như vậy.
Gia đình của cô ở nơi này, cũng không có giàu có, nhưng họ chỉ yêu thương mỗi em trai của cô, trong cái nhà trọng nam kinh nữ, việc gì cũng tới tay cô, đến tiền cô kiếm được cũng phải nuôi thằng em đi học.
Nhưng nó nào chịu ăn học đàng hoàng, ăn chơi với bạn bè, nợ nần.Cuối cùng cô là người trả, nó không bị trách mắng như cô thì luôn bị chì chiết, chửi rủa.
Đến cuối cùng năm cô 27 tuổi, vì kiệt quệ mà chết ở bệnh viện, không một ai tới nhận cô về, bọn họ còn trách cô không biết lượng sức mình thì chết là đáng.
Những năm là côn hồ giả quỷ, nhìn người cha mẹ kìa lãnh nhận quả báo, cô cũng hả dạ phần nào, nhưng cô vẫn không cam lòng, nếu cô có cơ hội mong một lần có thể quay lại đoạn tuyệt với bọn họ sống cuộc sống tự do của mình.
Muốn như vậy cô phải thu thập bằng chứng, để sau này họ lật lọng cô cũng sẽ cho họ đẹp mặt.Bọn họ rất coi trọng thể diện mà.
Cô hiện tại quay lại năm 17 tuổi, bây giờ cô vẫn phải tới trường trước đã sắp trễ rồi.
Sửa soạn quần áo, cặp sách xong xuôi cô nhanh chóng chạy tới trường.
Trước kia cô là một người hướng nội sợ phiền phức nên rất hay bị bạn bè trêu chọc lẫn bạo hành, cô luôn nhịn nhục cho qua nhưng lần này sẽ không như vậy nữa.
Bước tới trước cửa lớp, cô ngưng lại nở nụ cười kinh miệt, lại là mấy trò chơi khăm trẻ con đó, dám để xô bột trên cửa lớp vậy cô tốt bụng tặng lại cho đám bạn học kia vậy.
Nghĩ là làm cô vừa đẩy cửa vào vừa đưa chân đạp hẳng xô nước về phía đám học sinh đang hóng hớt không xa.
“Con khốn! Mày đây là muốn chết…” Một giọng nói tức giận trong đám bị dính phải xô bột thét lên.
“À, tôi cứ tưởng các cậu để quên xô bột trên cửa, tôi đây là giúp trả lại nó về đúng chủ thôi mà.” Bạch Nguyệt cười cười nhưng ánh mắt sắc lãnh nhìn đám bạn học kia.
“Mày…”
Cô bỏ mặc kệ sự tức giận của đám bạn kia mà bước vè ngồi cuối lớp của mình, nhìn bàn bị vẽ vời lung tung, ghế cũng vậy.
Cô liền thuận tay cho cả hai gãy làm đôi trong sự ngỡ ngàng của bạn học trong lớp, nở nụ cười tươi: “Ôi! Lỡ tay rồi.”
Đám vừa bị dính bột kia định xúm lại đánh cô, thấy cảnh đó liền sợ hãi lùi về, bộ bàn ghế đó không phải hàng dễ gãy như vậy.
Mà cô chỉ dùng tay đập nhẹ lại gãy làm đôi, bọn họ cũng không ngu xuẩn đến mức còn muốn chọc ghẹo cô.
Nhưng cô lại bị mời lên phòng giáo viên.
“Em có biết mình vừa làm gì không?” Giáo viên chủ nhiệm của cô, Liễu Tình tức giận trách cứ.
“Bộ bàn ghế đó bao nhiêu em đền.”Bạch Nguyệt nhàn nhạt đáp.
“Em đang nghĩ gì vậy, ngày mai mời phụ huynh lên cho tôi.” Giáo viên tức giận nói, liền đuổi cô về lớp.
Thay vì cô về lớp, cô lại đi thẳng lên phòng Hiệu trưởng.
Ở chỗ cô tiền tệ được tính bằng dạng đồng bạc và đồng vàng, đồng vàng bằng 100 đồng bạc.
Số tiền lớn nhất mà một giới thượng lưu có cũng chỉ hơn 800000 đồng vàng, nhưng cô lại có tận 2 triệu đồng vàng từ hệ thống, đổi điểm tích phân sang cho cô.
Nên lúc này cô muốn gặp hiệu trưởng để mua đứt ngôi trường này, với lại ở đây họ không quan tâm tiền của bạn từ đâu ra, chỉ cần là tiền thật đều có thể giao dịch.
Cô lúc này đang đứng đối mặt với hiệu trưởng, cô thẳng tay đặt trước mặt hiểu trưởng 10000 đồng vàng: “Nhiêu đây đủ mua lại cái trường này chưa?”
Hiệu trưởng kinh ngạc nhìn một đống đồng vàng trên bàn, thử cắn một cái hắn bàng hoàng không thôi: ” Vàng thật, Bạch tiểu thư đợi tôi hợp hội đồng một chút, tiểu thư cùng tham gia đi.”
Vì sự việc gấp gáp nên không ít người trong hội đồng không khỏi lên tiếng than phiền, hiệu trưởng hơi họ một chút để giữ trật tự rồi mới nói: ” Đứng bên cạnh tôi là Bạch tiểu thư, cô ấy đưa ra 10000 đồng vàng để mua trường chúng ta, mỗi người thấy thế nào.”
“Cái gì?”
“10000 đồng vàng, ông đùa chúng tôi à.”
“Cái trường này nhiều lắm là 7000 đồng vàng, ông lại đi lùa gà một tiểu thư vậy.”
“Đúng đó, với cô bé này 1 đồng vàng còn chưa có, lấy gì 10000 đồng vàng.”
Hiệu trưởng nghe bọn họ xôn xao như vậy thì tức giận, đặt một đống vàng lên bàn hội nghị nói: “Tiền đấy.”
“Cái này.”
“Hiểu trưởng ông cũng kiếm được mối hời đấy, Bạch tiểu thư không biết cô có ý định đầu tư gì không?”
“Không, tôi có ý định riêng của mình rồi.” Bạch Nguyệt người vừa hỏi cô, cười cười đáp lời.
“Nếu không ai phản đối vậy, cô Bạch đây sẽ là Hiểu trưởng mới của trường này.” Hiệu trưởng lên tiếng.
“Không cần đâu, chức vụ của ông thì vẫn làm đi, coi như thay tôi đứng ra lãnh đạo trường, có vấn đề gì thì cứ gọi cho tôi.” Bạch Nguyệt đưa ông ta một số điện thoại.
“À Bạch tiểu thư tôi nhớ cô có một người em học cùng trường, cô có ý…”
Bạch Nguyệt nghe tới người em trai kia thì cười lạnh: “Tôi không có em trai, nhớ lấy, à sẵn cho người thay tôi bộ bàn ghế, lỡ làm gãy rồi.”
Nói rồi Bạch Nguyệt rời khỏi phòng họp hội đồng, đi thẳng về lớp.