Chương 5 Ừ đấy, lão phu chơi không nổi đó!”.
Vinh Sơn thì thầm: “Tiểu sư đệ, đệ chỉ cần có một chút xíu Khí, ta sẽ để cho đệ thông qua ngay!”, Vinh Sơn nhe răng cười, cổ vũ cho Trương Ngọc Thanh. Thậm chí còn đổi xưng hô từ “Ngọc Thanh” thành “Tiểu sư đệ”.
Trương Ngọc Thanh chắp tay nói với Vinh Sơn: “Sư huynh, xin được thụ giáo!”.
Một giây sau, xung quanh Trương Ngọc Thanh thình lình bùng lên một lượng lớn Khí. Sau đó, phía trên cơ thể của hắn nổi lên một tầng ánh sáng màu vàng kim.
Vinh Sơn nhìn thấy cảnh tượng này mà hai mắt trợn tròn. Hắn ta không dám tin mà nhìn Trương Ngọc Thanh, buột mồm nói: “Mẹ nó chứ! Ngọc Thanh, đệ bê tha cả một tháng trời, từ lúc nào mà đã học được Kim Quang chú rồi vậy!?”.
Trương Ngọc Thanh chưa hề bộc phát ra hết Khí của mình mà đã dọa cho Vinh Sơn giật mình. Thậm chí, Vinh Sơn còn buột mồm chửi bậy nữa.
Trương Ngọc Thanh nói với Vinh Sơn: “Sư huynh, cẩn thận một chút”.
Giây tiếp theo, cơ thể của Trương Ngọc Thanh đã thình lình xuất hiện ở trước mặt của Vinh Sơn, sau đó, bàn tay của hắn bao trùm lấy kim quang. Một chưởng nhẹ nhàng bị đẩy về phía Vinh Sơn.
Vinh Sơn giật thót, Trương Ngọc Thanh mới tu luyện Kim Quang Chú có một tháng mà đã có thể vận dụng nó đến mức như vậy. Hơn nữa, Trương Ngọc Thanh trước đó vẫn luôn trong trạng thái bê tha lười biếng. Nếu như hắn mà nghiêm túc tu luyện thì phải mạnh đến mức nào đây? Vinh Sơn nhìn Trương Ngọc Thanh gần ngay trước mắt sau đó bày ra tư thế đỡ đòn.
Kim Quang cũng xuất hiện trên người Vinh Sơn, bao bọc lấy cơ thể hắn ta.
Song, một chưởng của Trương Ngọc Thanh vỗ lên Kim Quang Chú của Vinh Sơn lại khiến cho Kim Quang của Vinh Sơn vỡ nát. Mà tay của Trương Ngọc Thanh chỉ còn cách cơ thể Vinh Sơn không đến một bàn tay nữa. Lúc này cơ thể Vinh Sơn cũng lùi nhanh về sau một bước, hắn ta ngây hết cả người ra.
Giọng nói của hắn ta run run vang lên: “Trương Ngọc Thanh, thông qua kiểm tra”.
Sau đó, Vinh Sơn nhìn về phía đài cao.
…
Trên khán đài, không chỉ có chúng đệ tử, mà đến cả lão thiên sư cùng với Lục Cẩn cũng đều ngẩn ra.
Lục Cẩn không kiềm được quay sang nói với lão thiên sư: “Mẹ kiếp, đỉnh thật đấy, đệ tử này của ông giỏi quá thể. Kỷ lục Kim Quang Chú của ông đã bị thằng quỷ nhỏ mới tu luyện một tháng này phá rồi”.
Khóe miệng lão thiên sư giật giật.
Kim Quang chú của Vinh Sơn bị phá vỡ, đây là điều mà ông ấy không ngờ được. Lão thiên sư biết Vinh Sơn cố ý bỏ qua cho Trương Ngọc Thanh. Nhưng mà, mẹ nó chứ, diễn thế này thì cũng lộ liễu quá thể.
Lão thiên sư liếc mắt lườm Vĩnh Sơn một cái. Vĩnh Sơn khóc không ra nước mắt. Con thực sự không có diễn mà, con cũng chưa biết đã xảy ra chuyện gì thì Kim Quang chú của con đã bị Trương Ngọc Thanh phá vỡ rồi.
…
Trương Ngọc Thanh phất vạt áo của trường bào màu đen. Sau đó liền quay người lại vái một vái với các tiền bối cùng các sư huynh ở trên khán đài. Mà Lục Linh Lung nhìn thấy cảnh này thì hai mắt lại càng trở nên lấp lánh, cô ta nói với anh trai Lục Lâm của mình rằng: “Ca! Ca! Huynh mau nhìn đi, sao mà muội lại cảm thấy Trương Ngọc Thanh còn đẹp trai hơn cả Trương Linh Ngọc vậy chứ?”.
Lục Lâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Muội muội à, về nhà ca lại đưa muội đi khám mắt nhé, muội không nhìn thấy ca ca của muội mới là người đẹp trai nhất hay sao?”.
Lục Linh Lung khinh thường bĩu môi một cái, nói: “Ca ca mới không đẹp trai”.
Trương Ngọc Thanh thông qua bài kiểm tra. Chính thức trở thành đệ tử ghi danh của lão thiên sư. Mà trên khán đài, Lục Cẩn lại hơi do dự, Trương Ngọc Thanh này nhìn thì có vẻ… hơi mạnh một chút nhỉ. Ta có nên để cho Linh Lung đánh với hắn một trận không, ngộ nhỡ Linh Lung đánh không lại hắn thì sao?
Nhưng mà, đúng vào lúc này, lão thiên sư lại híp mắt nhìn vào Lục Cẩn: “Lão Lục à, có phải ông đã nói là để cho tiểu bối nhà ông và đệ tử nhà ta đấu với nhau một trận không?”.
Lục Cẩn cắn muốn nát hàm răng. Nhìn vào lão thiên sư nói: “Được thôi, nếu như lão thiên sư đã có nhã hứng như thế, vậy thì ta cũng sẽ chơi với ông đến cùng”.
Mặt của lão thiên sư vui như nở hoa, nói: “Ngọc Thanh, tí nữa ra tay nhớ lưu tình một chút nha”.
Lục Cẩn liếc mắt nhìn hai tiểu bối của Lục gia. Cuối cùng nói: “Lục… Lâm, lên!”.
Lục Lâm: “Vâng ạ, hử? Đợi đã, tại sao lại là con chứ?”.
Lục Cẩn nói: “Không phải là con, chẳng lẽ lại là muội muội của con à?”.
Lục Linh Lung hưng phấn nói: “Vâng ạ vâng ạ”.
Lục Cẩn trợn mắt lườm Lục Linh Lung.
Lục Lâm chỉ đành đau khổ đi lên đài thi đấu. Lục Lâm chắp tay thành quyền: “Trương huynh, tại hạ Lục Lâm, đến để xin được chỉ giao một chút”.
Trương Ngọc Thanh cũng chắp tay nói: “Trương Ngọc Thanh”.
Không thể không nói, Lục Lâm cũng rất đẹp trai, tuổi còn trẻ đã học theo Lục Cẩn mặc một bộ đồ tây màu đen. Lục Lâm cũng cao hơn Trương Ngọc Thanh hẳn một cái đầu. Nhưng mà, quầng thâm dưới mắt của Lục Lâm nhìn có hơi buồn cười. Hai người đứng đối diện nhau, một người thân mặt trường bào rộng màu đen, một người mặc bộ đồ tây màu đen lịch sự. Một người là cao đồ của Long Hổ Sơn, còn một người lại là truyền nhân của Tam Nhất Môn.
…
Trên khán đài. Lục Cẩn nhìn chằm chằm chắt trai nhà mình. Lục Lâm là truyền nhân của Tam Nhất Môn, có được tuyệt học “Nghịch Sinh Tam Trùng”. Quan niệm lý thuyết của Nghịch Sinh Tam Trùng là dùng thân thể của mình để luyện thành một trạng thái Khí bẩm sinh, sau đó mới thực sự “Vũ hóa thành tiên”. Nhưng mà, trạng thái như vậy vẫn chưa từng có người nào đạt đến được.
Trên khán đài. Lục Lâm nhanh chóng áp sát về phía Trương Ngọc Thanh, sau đó dùng cùi trỏ và cả chưởng pháp để tấn công Trương Ngọc Thanh trong cự ly gần. Nhưng đòn tấn công của Lục Lâm đều dễ dàng bị Trương Ngọc Thanh chặn lại. Lục Lâm thân là truyền nhân của Lục gia, từ bé đã trải qua một số huấn luyện đặc biệt vượt xa người thường. Có điều, cho dù là như vậy. Khi Lục Lâm đối mặt với Trương Ngọc Thanh vẫn cảm thấy vô cùng căng thẳng. Bởi vì , Trương Ngọc Thanh trước mắt này, như thể một viên bảo ngọc tự nhiên vậy, chẳng để lộ ra chút sơ hở nào!
Lục Lâm hít sâu một hơi, chóp mũi của hắn ta bắt đầu biến thành màu trắng. Sau đó, màu trắng dần dần lan ra, chốc lát sau, đến cả mái tóc của Lục Lâm cũng đã biến thành màu trắng. Mà làn da của hắn ta cũng trở nên trắng bệch. Cả người hắn ta từ trên xuống dưới chỉ có mỗi hai con mắt là còn có màu đen, Lục Lâm nói với Trương Ngọc Thanh: “Đây là tuyệt chiêu mà ta mới luyện được cách đây ít lâu, Nghịch Thiên Tam Trùng, Chẳng qua bây giờ vẫn còn chưa hoàn toàn khống chế được… Cẩn thận nhé!”
Trương Ngọc Thanh ngáp dài một cái: “Nếu đã như vậy, thì ta cũng sẽ nghiêm túc một chút”.
“Thiên Địa Huyền Tông, vạn Khí bổn căn. Quảng tu vạn kiếp, chứng ngô thần thông!”.
“Kim Quang Chú!”
Một luồng ánh sáng màu vàng kim cực kỳ chói mắt dần dần tràn ra từ trên người Trương Ngọc Thanh. Sau đó hắn nhìn về phía Lục Lâm ở trước mặt bây giờ đã chỉ còn lại một cái bóng mờ màu trắng, bởi vì cơ thể của Lục Lâm đã đi đến bên cạnh người Trương Ngọc Thanh từ lâu. Sau đó, một chưởng chém về phía Kim Quang của Trương Ngọc Thanh.
Lục Lâm bây giờ đang ở trong trạng thái tầng thứ nhất của Nghịch Sinh Tam Trùng, cho dù chỉ là ở tầng thứ nhất, nhưng Lục Lâm cũng vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế được. Cho nên, thời gian mà hắn ta có thể duy trì được trạng thái này không dài, buộc phải tốc chiến tốc thắng! Đây là phương án tác chiến của Lục Lâm!
…
Một phút sau. Lục Lâm thở hồng hộc, hắn ta không thể phá mở được Kim Quang của Trương Ngọc Thanh, nhưng bản thân hắn ta đã không thể duy trì được bao lâu nữa rồi!
Ba phút sau. Mẹ nó, không chịu được nữa rồi, Trương Ngọc Thanh sao vẫn sáng rực một màu vàng thế kia?
Mười phút sau, xong rồi, mình đã đến giới hạn rồi, Trương Ngọc Thanh kia sao vẫn sáng rực một màu vàng thế kia?
Vậy tiếp sau đây chính là so sánh xem Khí của ai nhiều hơn rồi!
Mười hai phút sau. Mái tóc của Lục Lâm bắt đầu biến lại thành màu đen. Sau đó mất hết sức lực ngã quỵ trên nền đất.
Kim Quang trên người Trương Ngọc Thanh vẫn sáng rực như cũ mà Lục Lâm thì cả người đã tê rần. Hắn ta nhìn chằm chằm lên mặt đất, gương mặt đầy vẻ hoài nghi nhân sinh.
Trương Ngọc Thanh lại ngáp một cái, thu lại Kim Quang, nhìn xuống Lục Lâm đang quỳ trên nền đất, “Ê, ngươi thế nào rồi?”, Trương Ngọc Thanh muốn đi qua đỡ Lục Lâm dậy. Nhưng mà Lục Lâm ngẩng đầu lên, tròng mắt ngập nước. Hắn ta khó hiểu hỏi: “Sao ngươi có thể duy trì Kim Quang Chú lâu như vậy!! Vì sao chứ, ta không phục!”.
Trương Ngọc Thanh nhìn Lục Lâm như sắp khóc đến nơi. An ủi Lục Lâm rằng: “Yên tâm đi, ta cho ngươi thời gian để đuổi kịp ta, cho đến khi nào ngươi không cần phải nhìn thấy bóng lưng của ta nữa!”.
Quá ngông cuồng! Lục Lâm lòng đau như cắt. Ta vất vả khổ cực tu hành hơn mười năm, lại không bằng Trương Ngọc Thanh tu hành có một năm. Thế này thì còn chơi cái rắm gì nữa.
…
Mà trên khán đài, Lục Linh Lung vội vàng chạy xuống, vác ông anh trai khoa trương nhà mình đi. Vừa vác còn vừa lấy một tay che mặt mình lại. Bởi vì Lục Linh Lung cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Lão thiên sư nhìn thấy cảnh này thì vô cùng đắc ý nhìn về phía Lục Cẩn: “Thế nào hả lão Lục, đệ tử này của ta cũng không tệ nhỉ”, lão thiên sư cảm thấy tâm tình của mình vô cùng sảng khoái, nhưng lại không để ý đến gương mặt của Lục Cẩn đã đen xì.
Nhìn vào Lục Lâm bị đánh cho khóc hu hu, Lục Cẩn nghĩ đến bản thân mình trước đây. Hình như, cảnh tượng trước mắt đang tát bôm bốp vào mặt của Lục Cẩn ông. Năm đó mình bị cái tên mũi bò này đánh đến phát khóc, đây là nỗi nhục cả một đời của lão phu. Bây giờ đệ tử của ông ấy lại đánh cho chắt trai nhà mình khóc hu hu, lão tử không thể nhịn được nữa!
Lão thiên sư nhìn thấy Lục Cẩn không có phản ứng gì, còn gian gian cười chọc chọc lên vai của Lục Cẩn.
Điền Tấn Trung cảm thấy hết chịu nổi, ông ta quay ra nói với lão thiên sư: “Sư huynh, thôi đi, đừng nói nữa…”.
Nhưng Lục Cẩn đã có chút thẹn quá hóa giận, lớn giọng quát: “Không, để cho ông ta nói!”, sau đó Lục Cẩn nhìn vào lão thiền sư nói: “Cái đồ mũi bò nhà ông, Trương Ngọc Thanh là tiểu bối, ta không động vào hắn! Đến đây đi, hôm nay hai chúng ta so vài chiêu, này đợi đã, ông chạy cái gì mà chạy?”, lão thiên sư đẩy Điền Tấn Trung chạy như bay.
Lục Cẩn tức giận đuổi theo phía sau, lão thiên sư nói: “Lão Lục, ông chơi không nổi à!”.
Lục Cẩn càng phẫn nộ: “Ừ đấy, lão phu chơi không nổi đó!”.
Điền Tấn Trung cảm thấy cạn lời: “Sư huynh, liên quan gì đến đệ chứ?!”.
Lão thiên sư nói: “Im miệng, còn nói nữa cẩn thận ta lấy đệ làm ám khí ném ra ngoài!”.
Lục Cẩn: “Đồ mũi bò kia đừng có chạy!!!”.