Chương 3 Thời gian một tháng chớp mắt đã qua.
Trương Ngọc Thanh không hẳn được tính là đệ tử chân truyền của lão thiên sư, bởi vì Trương Ngọc Thanh là đệ tử đóng cửa của ông ấy, hay nói cách khác chính là đệ tử cuối cùng của lão thiên sư.
Mà đạo gia khi muốn bái sư phải trải qua các bước rất phức tạp, lựa chọn ngày lành tháng tốt, chuẩn bị hương biểu, cống phẩm, tập thể bái lạy tổ sư gia, sư phụ thắp hương kính bái thần phật, người bái sư phải hành đại lễ ba quỳ chín lạy với các sư gia cùng sư phụ, sự phụ tiến hành lễ Quán đỉnh v.v… đây mới được coi là nghi thức bái sư chân chính.
Mà Trương Ngọc Thanh chỉ là kính lão thiên sư một ly trà bái sư, cho nên chỉ có thể coi như đã được ghi danh đệ tử. Có điều lão thiên sư cũng chẳng keo kiệt với Trương Ngọc Thanh, những chú pháp của đạo gia như Thanh Tâm chú và Kim Quang chú v.v… đều truyền dạy hết cho hắn.
Thậm chí, đến cả những sư huynh của Trương Ngọc Thanh cũng rất quan tâm đến hắn. Bởi vì, đã vào được Long Hổ Sơn nghĩa là đã trở thành người của nhà mình. Ai thèm quan tâm là chân truyền hay ghi danh? Dù gì cũng đều là sư phụ chung.
Triệu Hoán Kim và Vinh Sơn đi đến trước đại điện, sau đó Triệu Hoán Kim nhìn tiểu sư đệ của mình mà giật cái thót, bởi vì Trương Ngọc Thanh đã nằm trên mái nhà ngủ ngon lành rồi. Thời tiết đẹp thế này, không đi tu luyện mà còn dám nằm ngủ!! Thật không ra thể thống gì!
Triệu Hoán Kim nhào người vọt lên mái nhà, sau đó xách cổ Trương Ngọc Thanh lên nói với hắn: “Ngọc Thanh, đi, đi tu luyện với chúng ta!”
Trương Ngọc Thanh ngẩn cả người, sau khi nhìn thấy là Triệu Hoán Kim thì mới nói với hắn ta rằng: “Triệu sư huynh, ta không muốn đi!”.
Triệu Hoán Kim dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Trương Ngọc Thanh nói: “Vì sao không đi? Đệ có biết một tháng nữa nếu như vẫn chưa cảm nhận được Khí Cảm thì tức là đệ không thích hợp để trở thành một Dị nhân, đệ sẽ bị xóa bỏ ký ức, đuổi ra khỏi Long Hổ Sơn đó!”.
Nhìn thấy biểu cảm mang vẻ nôn nóng của Triệu Hoán Kim, Trương Ngọc Thanh thầm cảm thấy ấm lòng. Mấy người bọn họ chẳng qua chỉ là sư huynh đệ, thậm chí Trương Ngọc Thanh còn chẳng phải đệ tử chân truyền, nhưng Triệu Hoán Kim vẫn quan tâm đến hắn như vậy.
Trương Ngọc Thanh nói với Triệu Hoán Kim: “Triệu sư huynh, phơi nắng chính là phương pháp tu luyện của ta”.
Triệu Hoán Kim thở dài, vứt Trương Ngọc Thanh xuống. Sau đó phẩy tay áo nói: “Hừ, đệ tự giải quyết cho ổn thoa đi!”, sau đó Triệu Hoán Kim liền rời đi.
Ở bên ngoài, Vinh Sơn nhìn thấy Triệu Hoán Kim liền hỏi: “Triệu sư huynh, thế nào rồi, chúng ta còn đánh nữa không?”.
Triệu Hoán Kim nói: “Đánh cái con khỉ, Ngọc Thanh đã hết thuốc chữa rồi, vì để không cần phải tu luyện, hắn còn dám bịa đặt một cách hoang đường rằng phơi nắng chính là cách tu luyện của hắn”.
Vinh Sơn ngẩn ra, nói: “Nói không chừng hắn thực sự đang tu luyện thì sao”.
Triệu Hoán Kim trợn mắt lườm Vinh Sơn: “Đầu của đệ cũng hỏng luôn rồi hả?”.
…
Ở một bên khác.
Trương Ngọc Thanh cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Mình rõ ràng là đang nói thật, nhưng lại chẳng có ai tin mình hết. Nhìn lên mặt trời giữa không trung, Trương Ngọc Thanh ngồi dậy vươn vai: “Đi ăn cơm thôi…”. Sau đó Trương Ngọc Thanh ngoài người nhảy xuống khỏi mái nhà, hai chân vững vàng chạm xuống mặt đất sau đó lắc la lắc lư đi về phía phòng ăn.
Nhưng mà đúng vào lúc này, Trương Ngọc Thanh lại phát hiện ra có một thiếu trông rất tuấn tú đang bám vào phía sau thân cây nhìn trộm mình. Thiếu niên này chính là Trương Linh Ngọc.
Sau khi phát hiện ra là Trương Linh Ngọc, Trương Ngọc Thanh hai tay chắp thành quyền, chào: “Gặp qua Linh Ngọc sư huynh”.
Trương Linh Ngọc nhìn Trương Ngọc Thanh nói: “Đệ rõ ràng không lười biếng như những gì mà mọi người nhìn thấy, bởi vì những người bình thường không cảm nhận được Khí Cảm thì sẽ không thể dễ dàng nhảy từ trên mái nhà xuống như vậy được”.
Trương Ngọc Thanh mỉm cười nói: “Linh Ngọc sư huynh nói phải”.
Trương Linh Ngọc đi ra, ngẩng đầu nhìn Trương Ngọc Thanh, trên trán của Trương Linh Ngọc có một mốt chu sa màu đỏ, thêm mái tóc dài bạc trắng làm cho hắn ta trông vô cùng xinh đẹp. Mà hắn ta lại rất thích mặc kiểu trường bào màu trắng rộng rãi nữa.
Còn Trương Ngọc Thanh thì tóc ngắn lởm chởm, trên người mặc trường bào đen rộng. Hai người này đứng cạnh nhau tạo nên hai con người hoàn toàn đối lập về vẻ bề ngoài. Một người lười biếng, một người xinh đẹp. Mặc dù dùng từ xinh đẹp để hình dung một nam tử có vẻ không lịch sự cho lắm. Nhưng mà, Trương Ngọc Thanh chỉ có thể tìm ra được hai chữ này để hình dung về Trương Linh Ngọc.
Mặc dù tuổi tác của Trương Ngọc Thanh lớn hơn so với Trương Linh Ngọc, nhưng Trương Ngọc Thanh vẫn gọi hắn ta là sư huynh.
Một hồi lâu sau, Trương Ngọc Thanh mới nói: “Linh Ngọc sư huynh, cùng đi ăn cơm không?”.
Nhưng Trương Linh Ngọc lại nói: “Sư phụ nói, Vinh Sơn sư huynh đưa đệ về Long Hổ Sơn, là vì để cho đệ chặn kiếp cho ta”.
Trương Ngọc Thanh nhún vai tỏ vẻ chuyện chẳng có gì to tát.
Trương Linh Ngọc lại nói tiếp: “Kiếp nạn của ta, ta sẽ tự mình gánh, đây chính là số mệnh!”.
Trương Ngọc Thanh thì lại nói: “Ta đến Long Hổ Sơn để chặn kiếp cho sư huynh, đây cũng là số mệnh”.
Trương Linh Ngọc hơi cảm động nói: “Nhưng mà, nếu chặn kiếp cho ta, rất có thể sẽ phải chết!”.
Lão thiên sư chưa từng nói rõ về kiếp nạn của Trương Linh Ngọc. Trương Ngọc Thanh vẫn nhún vai nói: “Ha ha ha, vậy cũng chẳng sao, Linh Ngọc sư huynh, cho dù ta vì chặn kiếp nạn cho huynh mà mất mạng thì ta cũng chẳng có gì oán trách, bây giờ… đi ăn cơm thôi”.
Trương Linh Ngọc nhìn theo bóng lưng của Trương Ngọc Thanh mà thoáng ngẩn người. Hắn ta siết chặt nắm đấm, lòng thầm tự nhủ: “Nếu như đệ thực sự chặn kiếp nạn cho ta, vậy ta sẽ bảo vệ bình an cho đệ cả đời”.
…
Những gì mà Trương Linh Ngọc nghĩ, Trương Ngọc Thanh đương nhiên không biết. Hắn bây giờ chỉ muốn ăn cơm. Mặc dù đạo gia có một số hệ phái cấm cưới gả, cấm ăn mặn. Nói bằng tiếng người thì chính là không được ăn thịt. Nhưng phái Chính Nhất của Long Hổ Sơn thì lại không có quá nhiều yêu cầu như thế. Cũng tức là có thể ăn thịt.Dù gì thì chuyện nam nữ, Trương Ngọc Thanh cũng không có nhu cầu bởi hắn mới chỉ mười tám.
Thời gian một tháng chớp mắt đã qua.
Hôm nay, là ngày mà Thiên Sư Phủ đặc biệt mở một buổi kiểm tra cho Trương Ngọc Thanh. Nếu như thành công thì sẽ được ở lại trong Thiên Sư Phủ của Long Hổ Sơn. Nếu như thất bại, vậy thì sẽ phải xóa đi ký ức, đuổi xuống núi.
Mà Trương Ngọc Thanh mặc dù chỉ là đệ tử được ghi danh của lão thiên sư, nhưng cả Thiên Sư Phủ đều cực kỳ coi trọng hắn.
…
Mà ở một bên khác.
Trương Ngọc Thanh vừa mới mơ màng tỉnh ngủ. Hắn thì thào lầm bầm: “Tối hôm qua ngủ được một giấc, cảm giác Thanh Tâm Chú lại tăng tiến thêm không ít”.
Nhưng đúng vào lúc này, con ngươi của Trương Ngọc Thanh đột nhiên chuyển thành màu đỏ mà không hề có chút dấu hiệu báo trước nào. Lòng hắn thầm nặng trĩu, nhưng miệng lập tức tụng niệm: “Tri huệ minh tịnh, tâm thần an ninh; Tam hồn vĩnh cửu, phách vô tang khuynh!”.
Màu đỏ trong mắt của Trương Ngọc Thanh lúc này mới dần dần nhạt đi. Trương Ngọc Thanh bất đắc dĩ thở dài. Trong tâm có sát khí, điểm này Trương Ngọc Thanh vẫn luôn biết rất rõ. Nhưng mà không biết từ lúc nào, luồng sát khí này lại dần dần tăng lên theo nhịp thở của Hệ thống Đơn Giản Hóa. Sau này, còn hình thành nên một luồng sát khí tương đối có quy mô. Mà Trương Ngọc Thanh thỉnh thoảng bất tri bất giác cũng sẽ bị luồng sát khí này ăn mòn. Nhưng chỉ cần vẫn còn một chút Linh trí thì Trương Ngọc Thanh liền có thể tụng niệm Thanh Tâm Chú để áp chế sát khí trong tâm. Trương Ngọc Thanh cũng từng tìm đến lão thiên sư, muốn để lão thiên sư loại bỏ sát khí trong tâm. Nhưng mà lão thiên sư nói sát khí của Trương Ngọc Thanh đã bám chặt vào Khí của hắn rồi, rất khó để có thể loại bỏ tận gốc. Chỉ đành phải dựa vào Thanh Tâm Chú để áp chế nó lại. Mà luồng sát khí này, nếu như Trương Ngọc Thanh có thể vận dụng một cách phù hợp thì nó cũng sẽ trở thành một tuyệt chiêu kết liễu. Cho nên mới nói, sát khí này là họa hay là phúc đây.
…