Chương 2 “Hoán Kim sư huynh”.
Trong đầu Trương Ngọc Thanh xuất hiện pháp môn luyện khí. Đó là phương pháp tu luyện tổ truyền của Long Hổ Sơn, cũng không có tên cụ thể, ngoại trừ phương pháp luyện khí, trong đầu Trương Ngọc Thanh còn có hai phương pháp tu luyện thần chú Đạo gia.
Theo thứ tự là Thanh Tâm Chú – đứng đầu Đạo gia bát đại chú.
Thái thượng đài tinh, ứng biến vô đình.
Khu tà trói mị, bảo mệnh hộ thân.
Trí tuệ minh tịnh, tâm thần an ninh.
Tam hồn vĩnh cửu, phách vô tang khuynh.
Cái còn lại là Kim Quang Chú.
Thiên địa huyền tông, vạn khí bản căn.
Quảng tu vạn kiếp, chứng ngô thần thông.
Tam giới nội ngoại, duy đạo độc tôn.
Thể hữu kim quang, phúc ánh ngô thân.
Hai chú pháp này đều là chú pháp cơ bản nhất, lão thiên sư truyền chú pháp cho Trương Ngọc Thanh, chẳng những có được pháp môn tu luyện, mà còn có pháp môn nhập môn nhanh chóng.
Thanh Tâm Chú là để Trương Ngọc Thanh vứt bỏ những tạp niệm trong đầu, một lòng một dạ tu hành, chớ không phải chỉ vì báo thù mà tu hành.
Còn Kim Quang Chú, đó là bản lĩnh nhất định phải học.
Ngay lúc đó, trong đầu Trương Ngọc Thanh chợt xuất hiện một âm thanh máy móc:
“Tích! Phát hiện Kí Chủ tiếp xúc phương pháp tu hành!”
“Tích! Hệ thống Đơn Giản Hóa kích hoạt!”
Trương Ngọc Thanh thầm mừng rỡ, quả nhiên, tiểu thuyết không có lừa hắn, hệ thống chính là phúc lợi của người xuyên không, hệ thống có thể đến muộn nhưng chắc chắn sẽ không vắng mặt.
Hắn hưng phấn hỏi: “Hệ thống, ngươi làm được những gì?”
“Tích! Tác dụng duy nhất của hệ thống chính là đơn giản hóa tu hành, khiến cho Kí Chủ có được ngộ tính nghịch thiên, một ngày tu luyện bằng người khác khổ tu một năm”.
“Tích! Phát hiện công pháp luyện khí, Chính Nhất Luyện Khí Pháp, đang trong quá trình đơn giản hóa!”
“Tích! Đơn giản hóa thành công!”
“Phương thức tu hành nguyên bản: Mỗi buổi sáng, mặt hướng về phương Đông, thổ nạp chính khí thiên địa, hấp thụ Đông Lai Tử Khí vào cơ thể”.
“Sau khi đơn giản hóa: Hô hấp”.
Trương Ngọc Thanh sững sờ. Móa ơi, đúng là đơn giản hóa! Phương pháp tu luyện nguyên bản chính là mỗi sáng sớm hấp thụ Tử Khí Đông Lai, vậy mà sau khi đơn giản hóa thì chỉ là… hô hấp mà thôi?! Cái này cũng quá… đơn giản rồi! Trương Ngọc Thanh đoán được sẽ đơn giản hóa nhưng không ngờ lại đơn giản hóa nhiều như vậy.
Âm thanh hệ thống lại tiếp tục vang lên.
“Tích! Phát hiện Thanh Tâm Chú, đang trong quá trình đơn giản hóa!”
“Tích! Đơn giản hóa thành công!”
“Phương thức tu hành nguyên bản: Mỗi ngày tịnh tâm tụng niệm Thanh Tâm Chú, một ngày 800 lượt, có thể dần dần nhập môn”.
“Sau khi đơn giản hóa: Ngủ!”
Trương Ngọc Thanh:…
Hô hấp có thể tăng khí, ngủ có thể tu luyện Thanh Tâm Chú. Điêu vậy à? Đến đây nào, để hắn xem Kim Quang Chú sau khi đơn giản hóa sẽ như thế nào.
“Tích! Phát hiện Kim Quang Chú, đang trong quá trình đơn giản hóa”.
“Tích! Đơn giản hóa thành công!”
“Phương thức tu hành nguyên bản: Vận chuyển khí chạy một vòng theo kinh mạch đặc thù cho đến khi trong cơ thể xuất hiện kim quang”.
“Sau khi đơn giản hóa: Phơi nắng!”
Trương Ngọc Thanh đờ người. Má ơi, lão thiên sư dạy cho hắn ba thuật pháp. Thuật luyện khí biến thành hô hấp. Thanh Tâm Chú biến thành ngủ, còn Kim Quang Chú lại biến thành phơi nắng. Nói như vậy, chỉ cần hắn lười nhác ở phủ Thiên Sư hơn mười năm là đủ để trở thành vô địch thiên hạ rồi sao?
Hai ngày sau, Vinh Sơn tìm thấy Trương Ngọc Thanh, lúc này hắn đang nằm trên nóc nhà phơi nắng. Vinh Sơn phẫn nộ quát: “ Ngọc Thanh, mau xuống đây tu luyện, Linh Ngọc mới ngày thứ ba mà đã có thể cảm nhận được khí rồi, vậy mà đệ còn nằm đó phơi nắng!”
Trương Ngọc Thanh nằm trên nóc nhà, lười biếng nói: “Sư huynh à, Ngọc Thanh này vốn thích làm cá muối, không thích tu luyện”.
Vinh Sơn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Đệ cứ tiếp tục như vậy thì đến ngày tháng năm nào mới có thể cảm nhận được khí, đệ không muốn báo thù nữa à?”
Trương Ngọc Thanh hỏi lại: “Nói vậy Vinh Sơn sư huynh chịu nói cho ta biết hung thủ là ai rồi à?”
Vinh Sơn bị chọc tức đến nỗi bật cười, hắn ta phất tay áo rời đi, trước khi đi còn nói một câu: “Hừ, đệ tự mà giải quyết cho tốt!”
“Nếu mà đệ còn tiếp tục lười biếng như thế, trong vòng một tháng không thể cảm nhận được khí thì… dù là sư phụ cũng sẽ đuổi đệ xuống núi!”
Trương Ngọc Thanh vẫn nằm ì ra đó, trong đầu hắn liên tục vang lên âm thanh máy móc.
“Tích! Kí Chủ hô hấp mười lần, Khí +1”.
“Tích! Kí Chủ phơi nắng 10 phút, Kim Quang Chú +1”.
“Tích! Kí Chủ vừa phơi nắng vừa ngủ, Kim Quang Chú +1, Thanh Tâm Chú + 1, Khí +1”.
“…”
Âm thanh máy móc không ngừng vang lên trong đầu Trương Ngọc Thanh. Hắn ngáp một cái, rồi tiếp tục nằm dài trên nóc nhà ngủ. Đây chính là vị trí cao nhất trong phủ Thiên Sư ở Long Hổ Sơn, cũng là nơi có ánh sáng tốt nhất, cho nên Trương Ngọc Thanh rất thích ngồi đây “Kiểm gia giao diện Kí Chủ”.
“Tích! Đăng nhập thành công!”
“Kí chủ: Trương Ngọc Thanh”.
“Tuổi: 8”.
“Kỹ năng: Kim Quang Chú, Thanh Tâm Chú”.
“Khí: 5760”.
Giao diện của Trương Ngọc Thanh rất đơn giản, Kim Quang Chú và Thanh Tâm Chú đều đang trong quá trình tu luyện, còn về lượng khí thì hệ thống hiển thị là 5760, Trương Ngọc Thanh không rõ lắm hàm nghĩa của lượng khí này.
Hắn chỉ biết là, hắn cứ hô hấp mười lần là sẽ có thêm một điểm khí. Tiếp đó, hắn hô hấp bình quân 20 lần mỗi phút sẽ được 2 điểm khí. Nói vậy, mỗi giờ hắn sẽ có được 120 điểm khí, mỗi ngày 2880 điểm khí. Hệ thống của hắn đã thức tỉnh được 2 ngày, cho nên lấy được 5760 điểm khí cũng là vừa đúng.
Nghĩ đến đây, Trương Ngọc Thanh tiếp tục ngủ, đừng trách ta lười nhác, đây chính là phương thức tu hành của ta mà. Không thể không nói, đúng là thoải mái…
Bên kia, Vinh Sơn càng nghĩ càng giận. Trương Ngọc Thanh là do hắn ta mang đến Long Hổ Sơn. Mục đích của hắn ta là muốn để Trương Ngọc Thanh ngăn cản tai kiếp thay Trương Linh Ngọc, nhưng không ngờ Trương Ngọc Thanh lại trở thành đệ tử của lão thiên sư. Cho nên Trương Ngọc Thanh mới là sư đệ của hắn ta. Vinh Sơn cho rằng hắn ta nên quản giáo Trương Ngọc Thanh, không để cái tên này ngày càng sa đọa. Bởi lẽ chuyện Trương Ngọc Thanh và Long Hổ Sơn có duyên vốn không phải chỉ là lời nói gió thoảng mây bay. Vinh Sơn cũng không muốn một tháng sau Trương Ngọc Thanh bị đuổi khỏi Long Hổ Sơn
Nghĩ đến đây, Vinh Sơn hít sâu một hơi, sau đó đi tìm Triệu Hoán Kim. Triệu Hoán Kim là đệ tử thứ tư của lão thiên sư. Người này có đôi mắt rất nhỏ, lại thường xuyên híp mắt, hơn nữa, vóc người hắn ta cũng khá béo, thoạt nhìn cực kỳ hiền lành, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy một vài tia sắc bén thỉnh thoảng lóe lên ở khóe mắt hắn ta.
“Hoán Kim sư huynh”.
“Vinh Sơn à, có việc gì không?”
Vinh Sơn nói với Triệu Hoán Kim: “Sư huynh có biết chuyện gần đây sư phụ vừa thu nhận một đệ tử hay không?”
“Đệ muốn nói đến Ngọc Thanh?”
“Vâng!”
“Hắn sao thế?”
Vinh Sơn tức giận nói: “Từ sau khi Ngọc Thanh lên núi, đệ ấy chưa từng tu hành, chỉ thích nằm phơi nắng. Hay là chúng ta đến trước mặt đệ ấy luận bàn một phen, để đệ ấy nhìn thấy thực lực của chúng ta, cũng là khích lệ đệ ấy tu hành, sư huynh cảm thấy thế nào?”
Triệu Hoán Kim khẽ gật đầu: “Ừm, đều là sư huynh đệ, đây là việc nên làm, tuy nhiên, Vinh Sơn à, đệ thật sự không có ý định nói cho đệ ấy biết hung thủ là ai à?”
Vinh Sơn biến sắc, nói: “Hiện tại đệ không định nói ra là vì đằng sau việc này có liên quan đến rất nhiều thứ…”