Chương 15 “Tôi... thực sự không quen mà...”.
Sau khi Tiêu Tự Tại nói dứt câu, không đến nửa giờ sau đã có ba chiếc xe chở hàng đi đến Cửu Mộc Trang, trên thân xe viết “Vận chuyển Đâu Cũng Thông”. Sau đó, từ trên xe có từng người từng người mặc đồng phục bước xuống, sau khi bọn họ đến đây, việc đầu tiên là khống chế Thẩm Xung, sau đó khống chế cha con Mạnh Quế Thanh, rồi tiếp tục khống chế tất cả những người đã từng bị Thẩm Xung “cho vay”. Trương Ngọc Thanh nhìn đến ngẩn cả người ra, đây chính là hiệu suất làm việc của Đâu Cũng Thông à? Đúng là nhanh thật! Trương Ngọc Thanh đẩy đẩy Tiêu Tự Tại nói: “Các ông đúng không hổ danh là tập đoàn nhà nước, hiệu suất nhanh thật!”
Tiêu Tự Tại đẩy gọng kính: “Đừng nói bậy, chúng ta không phải tập đoàn nhà nước”.
Trương Ngọc Thanh bĩu môi, sau đó giúp người của công ty khống chế cả Cửu Mộc Trang xong thì quay trở lại tổng bộ.
…
Người phụ trách Đậu Nhạc của khu vực Hoa Đông lúc này đang ngồi uống trà. Bỗng nhiên cửa phòng có tiếng gõ vang lên, Đậu Nhạc đáp lại: “Vào đi!”.
Tiêu Tự Tại bước vào, ông ta chẳng khách sáo mà ngồi ngay đối diện Đậu Nhạc.
Đậu Nhạc nhướn mày nhìn Tiêu Tự Tại: “Thế nào hả lão Tiêu, trong quá trình Trương Ngọc Thanh sử dụng Khí với tần suất cao có rủi ro bị mất khống chế không?”.
Tiêu Tự Tại đẩy gọng kính đáp: “Không có, hắn vô cùng ổn định. Nhưng mà, tôi mất khống chế rồi”.
Đậu Nhạc: !???
Tiêu Tự Tại nói: “Lúc đối mặt với Hạ Hòa, tôi phát bệnh rồi, tôi không khống chế được dục vọng muốn giết người. Trương Ngọc Thanh đã cứu được Hạ Hòa, hơn nữa cũng thả cô ta đi rồi, sau đó còn dùng Thanh Tâm Chú để đánh thức tôi”.
Đậu Nhạc nói: “Hạ Hòa à, tôi biết cô ta, là một Toàn Tính vô cùng xinh đẹp, gần đây rất là ngông cuồng. Trương Ngọc Thanh thả cô ta đi, vậy nghĩa là hắn cũng là một người đàn ông bình thường”.
Sau đó, Đậu Nhạc uống một ngụm trà, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc: “Ông và Trương Ngọc Thanh giao đấu rồi? Thực lực của hắn thế nào?”.
Tiêu Tự Tại ngập ngừng một lúc mới nói: “Sâu không lường được!! Trương Ngọc Thanh rất mạnh! Cực kỳ mạnh! Lúc tôi phát bệnh, hắn chỉ dùng Âm Ngũ Lôi đã trói chặt được tôi rồi, mà bản thân hắn thậm chí còn chưa hề chạm đến tôi!”
Nghe thấy lời này, Đậu Nhạc đã có được phán đoán về thực lực của Trương Ngọc Thanh. Chỉ dùng Âm Ngũ Lôi đã trói chặt được lão Tiêu thì chỉ có hai khả năng, một là thực lực của Trương Ngọc Thanh đã vượt xa Tiêu Tự Tại. Hai là, Âm Ngũ Lôi mà Trương Ngọc Thanh sử dụng chính là chiêu trò mà hắn giỏi nhất. Nhưng bất kể là loại nào thì cũng đều chứng minh được một việc, đó chính là Trương Ngọc Thanh này phải mạnh hơn một bậc so với những Nhân viên Bán thời gian, thậm chí có khi phải mạnh hơn đến mấy bậc. Nghĩ đến đây, Đậu Nhạc sợ hãi hít sâu một hơi. Trương Ngọc Thanh thân là đệ tử của lão thiên sư, còn biết Lôi Pháp, còn mạnh như thế, người chống lưng phía sau lại còn cứng như vậy. Bà mẹ nó thế này thì muốn lật trời luôn à!?!? Lão thiên sư đúng là ném cho mình một quả bom hẹn giờ mà!
…
Ở một bên khác, bên trong một lô cốt dưới lòng đất của khu Hoa Đông. Trong một gian phòng giam đang nhốt hai người, một người là Thẩm Xung, một người còn lại là Trương Ngọc Thanh. Công ty nghi ngờ Trương Ngọc Thanh và Yêu Nhân Toàn Tính có dính líu đến nhau, cho nên mới tạm thời nhốt hắn vào trong lô cốt dưới lòng đất. Mà người cùng bị nhốt với hắn còn có cả Thẩm Xung, trên người bọn họ đều có một cái khóa được chế tạo từ một loại vật liệu đặc biệt, những chiếc khóa này trên một mức độ nào đó có thể chuyển Khí sang một nơi khác. Thẩm Xung nhìn Trương Ngọc Thanh ở bên cạnh đang nhắm mắt dưỡng thần thì cảm thấy khắp người từ trên xuống dưới đều không được thoải mái. Bởi vì gã này mạnh đến mức khó tin. Đúng vào lúc này, Trương Ngọc Thanh lại cất tiếng nói: “Ê”.
Thẩm Xung bị dọa cho giật cả mình: “Gọi tôi hả?”.
Trương Ngọc Thanh nói: “Không gọi anh thì gọi ai, hỏi anh một câu. Anh có quen với Hầu Dĩ Mặc không?”.
Nghe thấy cái tên này, trong mắt Thẩm Xung thoáng lên vẻ nghi hoặc, Hầu Dĩ Mặc là ai vậy? “Không quen”.
Trương Ngọc Thanh mỉm cười, nụ cười thoáng mang vẻ tàn nhẫn: “Anh là người Toàn Tính, lại không biết người Toàn Tính, lừa tôi chơi vui lắm à? Anh tốt nhất đừng có lừa tôi, tôi mà biến thái lên thì bản thân mình còn sợ nữa đấy!”.
Thẩm Xung ngáo cả người ra: “Tôi thật sự không quen mà!”.
Trương Ngọc Thanh lắc đầu, bất lực nói: “Được rồi được rồi, không dùng chút thủ đoạn thì anh không chịu nói thật hả!”.
Một giây sau, Trương Ngọc Thanh bỗng nhiên bộc phát ra luồng Khí cực kỳ đáng sợ, làm gãy đôi chiếc khóa, sau đó, Trương Ngọc Thanh từng bước từng bước đi về phía Thẩm Xung. Thẩm Xung bị dọa cho sợ đến run lẩy bẩy.
Trương Ngọc Thanh hỏi: “Hỏi anh một lần nữa, có quen với Hầu Dĩ Mặc không?”.
Thẩm Xung khóc không ra nước mắt: “Tôi thực sự không quen mà”.
“Haiz…”, Trương Ngọc Thanh thở dài, nói: “Không muốn nói thật à, được, họng cũng cứng đấy!”. Một giây sau Trương Ngọc Thanh không biết móc từ đâu ra hai sợi dây điện, chỗ đầu dây còn có dòng điện hình vòng cung xẹt xẹt nhấp nháy. Trương Ngọc Thanh nhấc sợi dây điện lên nói bằng giọng đầy hưng phấn: “Tả linh hữu hỏa, Lôi công giúp ta!”. Rẹt rẹt!
“Có nói thật không!?”.
“Tôi… thực sự không quen mà…”.
“Giỏi, vẫn cứng họng hả!”
Rẹt rẹt rẹt!
“Nói hay không!?”.
“Tôi… không… quen…”.
Trương Ngọc Thanh ném hai sợi dây điện đi lắc đầu…
Dùng dây điện chứ không dùng Lôi Pháp là bởi vì sợ Lôi Pháp sẽ làm nổ tung thằng nhóc này. Nhưng mà nếu hắn ta vẫn cứng họng như thế thì, đừng trách mình! Nếu đã như thế, bàn tay trái của Trương Ngọc Thanh xuất hiện một lôi điện đậm đặc như một vũng bùn màu đen. Bàn tay phải thì xuất hiện ánh sáng màu trắng. Thẩm Xung nhìn thấy cảnh này thì không ngừng run lên bần bật.
Lượng Khí mà Trương Ngọc Thanh khống chế đừng có làm cho Thẩm Xung nổ banh xác chứ. Sau đó, Trương Ngọc Thanh nói: “Nếu như dây điện cũng không khiến cho anh nói thật được, vậy thì tôi sẽ cho anh nếm thử Lôi Pháp!”. Ngay sau đó, Trương Ngọc Thanh bổ sung nói: “Anh là người cứng họng nhất mà tôi từng thấy, như vậy mà cũng không chịu nói thật…”.
Thẩm Xung ức phát khóc, mình đã bao giờ phải chịu đựng sự sỉ nhục thế này đâu: “Tôi thực sự… không quen mà…”.
“Tả âm hữu dương, Ngũ Lôi Chính Pháp!”… “Nói! Rốt cuộc là có quen với Hầu Dĩ Mặc không!”.
“Tôi… thực sự không quen mà…”.
Hôm nay, Thẩm Xung đã thực sự biết được thế nào mới là ác ma. Hắn ta sau này không bao giờ muốn gặp lại Trương Ngọc Thanh nữa! Mà Trương Ngọc Thanh cũng thu lại Lôi Pháp, hắn khó hiểu nhìn vào Thẩm Xung đang nằm yên bất động trên nền đất, lòng thầm nghĩ: thanh niên đúng là có sức khỏe, ngả đầu xuống một cái là đã ngủ được rồi. Mình đã sắp hóa thân thành Lôi Điện Pháp Vương Tư Không Chấn rồi mà Thẩm Xung vẫn còn không chịu nói có quen với Hầu Dĩ Mặc. Vậy có khi nào là Thẩm Xung thực sự không quen Hầu Dĩ Mặc không? Nhìn vào Thẩm Xung ngả đầu liền ngủ ngáy khò khò mà Trương Ngọc Thanh cảm thấy bực bôi đạp một cái vào cửa phòng giam, nói: “Người đâu, tôi muốn ra ngoài!”.
Sau khi nhân viên đến đây, nhìn thấy Thẩm Xung cả người đen xì, khóe môi giật giật mới hỏi Trương Ngọc Thanh: “Đạo gia… ngài không phải là điện giật chết hắn ta rồi chứ?”.
Trương Ngọc Thanh lại nói rằng: “Đừng nói bậy, tôi chưa có chạm vào hắn ta, tự hắn ta không cẩn thận dẫm vào dây điện đó chứ. Tóm lại, hắn ta chưa có chết, chỉ là đang ‘ngủ say’ thôi”, mau thả thôi ra ngoài!”
“Vâng, đạo gia!”
…