Chương 10 “Trả đây!”
Đậu Nhạc vuốt xong vài sợi tóc trên đầu mình mới nói với Tiêu Tự Tại rằng: “Ông cảm thấy Trương Ngọc Thanh này thế nào?”.
Tiêu Tự Tại nói: “Thâm sâu khó dò!”.
Đậu Nhạc nhíu mày: “Ông đánh không lại hắn?”.
Tiêu Tự Tại lắc đầu: “Không biết, nhưng từ Khí mà hắn vô ý phát tán ra ngoài thì tôi cảm nhận được, hắn rất mạnh! Mạnh đến mức không thể thăm dò được!”.
Đậu Nhạc thấy hơi bất đắc dĩ: “Lương Phú Quốc nói với tôi, bên trong cơ thể Trương Ngọc Thanh có sát khí cực mạnh, nhưng hắn có thể thông qua Thanh Tâm Chú để áp chế được sát khí đó”.
“Nhưng mà, chúng ta không đo được rủi ro xảy ra khi hắn mất khống chế với luồng sát khí kia, cho nên phải giữ hắn lại đây để quan sát. Quan sát một tuần rồi, hắn vẫn không hề có bất cứ biểu hiện mất khống chế nào… thậm chí… đến ông còn mất khống chế hai lần rồi…”.
Tiêu Tự Tại nói: “Tôi đây không tính là mất khống chế, là phát bệnh thôi, nhưng tôi cũng nhịn được rồi…”.
Đậu Nhạc nói đùa: “Ông có thể thử so tài với Trương Ngọc Thanh xem, ai bệnh nặng hơn”.
Đáy mắt Tiêu Tự Tại thoáng lóe lên ánh đỏ, nói: “Tôi sợ không cẩn thận lỡ tay giết chết hắn, hoặc là bị hắn giết chết!”.
Đậu Nhạc không nói gì nữa. Tiêu Tự Tại mặc dù là một bệnh nhân, nhưng cũng đã từng là đệ tử của Thiếu Lâm Giải Không đại sư. Mà Tiêu Tự Tại trước nay vẫn luôn rất tự tin, khi đối mặt với Trương Ngọc Thanh lại không dám nắm chắc phần thắng, như vậy đủ để chứng minh sức mạnh của Trương Ngọc Thanh rồi. Qua một hồi lâu sau, Đậu Nhạc nói: “Tôi muốn để Trương Ngọc Thanh đi chấp hành nhiệm vụ một lần, để ước tính thử xem mức độ rủi ro của hắn, tôi hy vọng ông có thể âm thầm quan sát hắn, nếu như hắn thực sự mất khống chế thì đừng để hắn làm bị thương người bình thường!”.
Tiêu Tự Tại gật đầu.
Đậu Nhạc cảm thấy muốn cạn lời. Hình như Tiêu Tự Tại còn nguy hiểm hơn cả Trương Ngọc Thanh ấy chứ. Trong cơ thể Trương Ngọc Thanh có sát khí, có rủi ro mất khống chế, nhưng mà đến bây giờ người ta còn chưa phát điên lần nào. Mà Tiêu Tự Tại nhìn thế nào cũng chẳng giống một người an phận. Đậu Nhạc bày tỏ rằng mình vô cùng là mệt tâm.
…
Trương Ngọc Thanh sau khi ăn cơm tối xong, gặp được Đậu Nhạc. Đậu Nhạc cười tít mắt trông hệt như một lão hồ ly. Trương Ngọc Thanh dùng ánh mắt cảnh giác mà nhìn Đậu Nhạc, Đậu Nhạc nói: “Ngọc Thanh à, phiền cậu một việc nhé”.
Trương Ngọc Thanh nói: “Đậu tiên sinh cứ nói”.
Đậu Nhạc rặn mãi một hồi mới nói: “Nghe nói kẻ thù của cậu là Yêu Nhân Toàn Tính?”.
Trương Ngọc Thanh gật đầu: “Ừm, hắn ta tên là Hầu Dĩ Mặc, Đậu tiên sinh có từng nghe đến tên của hắn ta không?”.
“Hầu Dĩ Mặc?”, Đậu Nhạc nghiền ngẫm cái tên này: “Xin lỗi nhé, tôi đúng là chưa từng nghe qua cái tên này, nhiều năm đã qua như thế, có khả năng hắn ta đã chết rồi”. Đậu Nhạc vừa nói về Hầu Dĩ Mặc vừa quan sát biểu cảm của Trương Ngọc Thanh, không hề có bất kỳ dấu hiệu mất khống chế nào.
Trương Ngọc Thanh nói: “Yên tâm đi Đậu tiên sinh, mặc dù sát khí trong cơ thể tôi rất mạnh, nhưng bây giờ tôi có đủ khả năng để khống chế nó, tuyệt đối không dễ dàng phát điên đâu”.
Bị nhìn thấu suy nghĩ, Đậu Nhạc cũng chẳng thấy ngại ngùng, ông ta nói: “Nếu đã như thế thì phiền cậu một việc. Chính là ở bên phía Bắc có cái Cửu Mộc Trang, trong trang viên này hình như có dấu vết của Yêu Nhân Toàn Tính xuất hiện, tôi hy vọng cậu có thể giúp bọn họ đi bắt nó về đây!”.
Trương Ngọc Thanh gật đầu: “Yên tâm đi, cứ giao cho tôi”.
Đậu Nhạc dặn dò: “Nhớ kỹ, nhất định phải bắt sống nhé, đừng có làm chết nó!”
Trương Ngọc Thanh gật đầu.
Lúc hắn chuẩn bị rời đi, Đậu Nhạc mời Trương Ngọc Thanh tham gia vào một nhóm chat, đồng thời nói với Trương Ngọc Thanh rằng: “Bên trong nhóm chat này đều là một số Dị nhân nổi tiếng trong khắp các khu vực của Hoa Đông, nói không chừng sẽ lại có ích cho cậu!”.
Trương Ngọc Thanh cảm ơn Đậu Nhạc sau đó bước lên con đường mới mẻ của mình.
Cửu Mộc Trang là một cái thôn làng tương đối rộng, người của cả thôn làng này đều mang họ Mạnh. Ngay phía cửa thôn của Cửu Mộc Trang có một ông lão, ông lão này đã ở cái tuổi gần kề miệng lỗ, trông như thể sắp chết đến nơi vậy. Nhưng mà, Trương Ngọc Thanh lại cảm nhận được một luồng Khí không bình thường từ trên người ông lão này. Luồng khí này rất quái dị! Đặc biệt quái dị! Có vị như dục vọng, theo lý mà nói, một ông lão đã sắp vào đất nằm đến nơi rồi thì phải vô dục vô cầu mới đúng. Nhưng mà Trương Ngọc Thanh lại ngửi được mùi “dục vọng” từ trên người ông lão này. Ông lão nhìn thấy Trương Ngọc Thanh, nhưng Trương Ngọc Thanh lại chẳng thèm để ý đến ông ta mà đi thẳng vào bên trong Cửu Mộc Trang.
Nhìn theo bóng lưng của Trương Ngọc Thanh, hai mắt ông lão như ẩn như hiện ánh sáng màu hồng phấn. Ánh sáng này lóe lên rồi biến mất.
…
Cửu Mộc Trang. Thôn trưởng tên là Mạnh Quế Thanh. Lúc này, ông ta đang quỳ trước mặt một thiếu nữ. Ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ chứa đầy dục vọng, nhưng ông ta lại không dám làm càn…
Thiếu nữ trông vô cùng xinh đẹp, biểu cảm quyến rũ luôn lướt qua trên mặt. Mái tóc màu hồng phấn của cô ta tùy ý buông lơi, chốc chốc lại có một sợi tóc màu hồng phấn rơi xuống nền đất. Mà Mạnh Quế Thanh dáng người như hùm như hổ nhìn thấy sợi tóc này lại như thể nhìn thấy được thứ gì đó vô cùng quý giá. Sau đó từ từ bò rạp xuống đất, nhìn chằm chằm vào sợi tóc kia, bàn tay ông ta run run muốn nhặt sợi tóc kia lên.
Nhưng mà đúng vào lúc này. Một giọng nói bỗng nhiên vang lên: “Cha, cha đang làm gì vậy?”.
Mạnh Quế Thanh quay đầu ra ngoài nhìn, thấy đó là con trai nhà mình! Nhưng mà, đối mặt với con trai mình, đáy mắt ông ta lại chẳng có chút tình cảm nào cả, mà như thể đang nhìn một kẻ thù! Quả nhiên, một giây sau, con trai ông ta chạy đến trước mặt Mạnh Quế Thanh, cứ thế giật luôn sợi tóc trong tay ông ta: “Cha, đây là của con!”.
“Mẹ kiếp đừng có gọi tao là cha, trả lại sợi tóc của Hạ Hòa cho tao!”
“Không trả!”
“Trả đây!”
Ngay sau đó, Mạnh Quế Thanh và con trai mình bắt đầu vật lộn đánh nhau. Thẩm Xung đứng bên cạnh Hạ Hòa liếc mắt nhìn hai người này một cái. Quay ra nói với Hạ Hòa: “Sức quyến rũ của cô vẫn lớn như vậy”.
Hạ Hòa hơi đau đầu nói: “Hết cách, loại dê xồm này nghe lời như một con chó vậy”, khóe miệng Hạ Hòa khẽ cong lên: “Hơn nữa anh không cảm thấy, chơi đùa với tình cảm rất là thú vị hay sao?”.
Khóe miệng Thẩm Xung giật giật, không thèm trả lời Hạ Hòa. Trên thực tế, cho dù là hắn ta lúc đối mặt với Hạ Hòa, cũng phải vô cùng cảnh giác, nếu không sẽ rất dễ bị Hạ Hòa hấp dẫn. Hạ Hòa và Thẩm Xung bây giờ vẫn chưa được tính là Tứ Trương Cuồng Toàn Tính. Nhưng mà thực lực của bọn họ không kém. Gia nhập Toàn Tính vốn không cần phải có nghi thức gì, chỉ cần bạn tự xưng mình là người Toàn Tính, vậy thì bạn chính là người Toàn Tính. Chủ trương của người Toàn Tính chính là tùy theo ý thích, muốn gì thì làm đấy. Mà Thẩm Xung khi vừa mới gặp Hạ Hòa cũng từng bị cô ta hấp dẫn, hắn ta cũng muốn ‘tùy theo ý thích’, nhưng mà còn chưa kịp chạm vào Hạ Hòa thì đã bị cô ta đạp cho tỉnh táo lại . Sau này, hắn ta cũng dần dần sinh ra sức đề kháng với Hạ Hòa. Không biết vì sao, Thẩm Xung luôn cảm thấy… Hạ Hòa và mình khác nhau. Cô ta càng giống như kiểu… cực chẳng đã… giống như bây giờ khi cô ta đang quyến rũ bố con nhà họ Mạnh vậy, Hạ Hòa cũng chỉ là vẽ một cái bánh thật to, nhưng mà lại chẳng hề cho chút hành động thực tế nào. Chẳng qua Thẩm Xung không quan tâm, bởi vì sau khi gia nhập Toàn Tính, hắn ta được thi triển Dị năng tùy theo ý thích thì đã mạnh hơn rất nhiều! Mạnh hơn, đây chính là mục đích của Thẩm Xung!
Hạ Hòa giống như mèo nhìn chuột xem hai bố con nhà họ Manh kia đánh nhau. Trên gương mặt cô ta đầy ý cười. Nhưng mà tận sâu trong đáy mắt lại ẩn chứa đầy sự mệt mỏi.
…