Chương 01: Long Hổ Sơn
06.06.2023…
Tại thế giới song song.
Giang Tây, Long Hổ Sơn.
Long Hổ Sơn vốn là giáo phái Đạo gia chính thống, trong giới chính đạo cũng có vị thế nhất định. Lúc này, trước đại điện có vài bóng người, trong số đó, bắt mắt nhất chính là một ông lão có vẻ ngoài tiên phong đạo cốt và một cậu nhóc khoảng 8, 9 tuổi.
Lão Thiên Sư nhìu hỏi người thanh niên có vẻ ngoài chất phác trước mặt: “Vinh Sơn, bảo con xuống núi truy kích Toàn Tính, sao lại mang về một tên nhóc con thế này?”
Vinh Sơn cúi đầu nói với Lão Thiên Sư: “Thưa thầy, người nhà của tên nhóc này đã bị đám tặc Toàn Tính giết chết, lúc con đuổi đến, chỉ còn lại mình hắn, con thấy hắn và Long Hổ Sơn có duyên nên đã…”
Lão Thiên Sư nở nụ cười hòa nhã, hỏi thiếu niên: “Nhóc con, con tên gì?”
Thiếu niên tám, chín tuổi đáp: “Con tên Trương Ngọc Thanh!”
“Trương Ngọc Thanh… Ngọc Thanh…”, Lão Thiên Sư lẩm bẩm đọc tên Trương Ngọc Thanh: “Tên rất hay, quả thực có duyên với Long Hổ Sơn ta, nhóc con, con có bằng lòng bái ta làm thầy không?”
Trương Ngọc Thanh cắn răng, khẽ gật đầu đáp: “Ừm! Con bằng lòng!”
Lão Thiên Sư lại hỏi: “Vì sao?”
“Báo thù!”
Trương Ngọc Thanh là một người xuyên không. Năm ba tuổi, hắn đã xuyên đến thế giới này, người cha suốt ngày say sỉn từng nói với hắn, thế giới này có khí, cũng có dị nhân. Mà trong số các dị nhân thì Lão Thiên Sư của Long Hổ Sơn chính là người cao thâm khó dò nhất, đó là một vị cao thủ tuyệt đỉnh. Lại nói, trong số các dị nhân, người không thể trêu vào nhất chính là… Toàn Tính, bởi vì bọn chúng là một lũ điên bất chấp hậu quả.
Khi nghe những lời này, Trương Ngọc Thanh đương nhiên biết được bản thân đã xuyên đến một thế giới dưới quyền kiểm soát của một người.
Hơn nữa, có lẽ cha hắn cũng từng là dị nhân, cho nên khi say rượu, ông mới nói ra những lời này.
Có lẽ vì một nguyên nhân nào đó nên cha đã rời khỏi giới dị nhân. Tuy nhiên, ngày hôm qua, khi Trương Ngọc Thanh cầm một xâu mứt quả quay về nhà thì tận mắt thấy được cha của mình đang nằm trong vũng máu.
Thậm chí hắn còn không nhìn thấy rõ mặt hung thủ.
Ngay khi “hung thủ” định giết chết Trương Ngọc Thanh, một luồng sáng vàng đã chắn ngay trước mặt hắn, đó chính là Vinh Sơn – người đuổi theo kẻ tặc.
Từ miệng của Vinh Sơn, Trương Ngọc Thanh biết được bóng đen kia chính là người Toàn Tính. Nhưng khi hắn hỏi kẻ đó là ai thì Vinh Sơn lại ấp úng.
Vinh Sơn hỏi tên của Trương Ngọc Thanh, khi nghe hắn tự giới thiệu tên mình, sắc mặt Vinh Sơn thoáng thay đổi, rồi nói Trương Ngọc Thanh và Long Hổ Sơn có duyên, thế là hắn ta liền dẫn Trương Ngọc Thanh đi đến Long Hổ Sơn.
Quay về hiện thực, Lão Thiên Sư nhìn Trương Ngọc Thanh, khẽ thở dài: “Haiz, nhóc con à, lệ khí của ngươi quá nặng, dáng vẻ như thế vốn không phải chuyện tốt đối với ngươi!”
“Thôi được rồi, nếu con đã trở thành đệ tử của thầy, thầy sẽ dốc lòng dạy bảo con!”
Nói xong, Lão Thiên Sư liền hướng về phía một cây đại thụ, vẫy vẫy tay: “Linh Ngọc, còn không mau ra nhìn sư đệ của con”.
Từ phía sau cây đại thụ, một thiếu niên rón rén chạy ra.
Trương Ngọc Thanh quay đầu nhìn, thiếu niên có gương mặt trắng như ngọc, mái tóc dài màu bạc xinh đẹp, giữa mi tâm có một nốt chu sa, thoạt nhìn có vẻ giống một cô bé hơn.
Người này chính là đệ tử thân truyền của Lão Thiên Sư, Trương Linh Ngọc.
Hiện tại, trông Trương Linh Ngọc có vài phần ngượng ngùng, nhưng tính cách của hắn ta bây giờ và tương lai lại không giống nhau…
Mọi việc xong xuôi, Trương Ngọc Thanh liền đi đến gian phong mà Vinh Sơn đã sắp xếp cho hắn.
Tuy nhiên, bất kể hắn có dò hỏi thì nào thì Vinh Sơn cũng nhất quyết không nói ra bóng đen kia là ai.
Trương Ngọc Thanh thở dài thườn thượt, rồi một ngày nào đó, hắn cũng sẽ biết rõ việc này.
Tuy Lão Thiên Sư chỉ nhận Trương Ngọc Thanh làm đệ tử cho có mà thôi, nhưng hắn tin, chỉ cần có đủ thời gian, hắn nhất định có thể trở nên mạnh mẽ, sau đó đánh bại người kia!
Cùng lúc đó, ở bên kia, trong phòng Lão Thiên Sư.
Vinh Sơn quỳ gối trước mặt ông ấy. Lão Thiên Sư đưa lưng về phía Vinh Sơn, thờ ơ hỏi: “Vinh Sơn, tại sao lại mang Ngọc Thanh đến Long Hổ Sơn”.
Vinh Sơn nói: “Thưa thầy, thật xin lỗi! Nhưng mà… nhưng mà… không phải người đã tính ra được, mười năm sau Linh Ngọc sẽ trải qua một kiếp sao? Nếu Linh Ngọc không vượt qua được thì sẽ trở thành kẻ tàn phế, mà có vượt qua được thì cũng sẽ để lại tâm ma…
Vinh Sơn nói tiếp: “Mà Trương Ngọc Thanh tên là Ngọc Thanh, Linh Ngọc… Ngọc Thanh… Trương Ngọc Thanh có thể thay Linh Ngọc ngăn được một kiếp này!”
Lão Thiên Sư mãi vẫn không lên tiếng. Căn phòng chìm trong yên tĩnh, một lúc lâu sau, Lão Thiên Sư mới nói với Vinh Sơn: “Vinh Sơn, con gây họa rồi!”
Vinh Sơn sững sờ.
Lão Thiên Sư nói tiếp: “Kiếp của Linh Ngọc nên để Linh Ngọc tự gánh vác, có lý gì lại bảo Ngọc Thanh chịu thay?”
Vinh Sơn hổ thẹn nói: “Vậy con sẽ đưa Ngọc Thanh xuống núi?”
Lão Thiên Sư khoát tay: “Không cần phải làm thế, từ thời điểm Ngọc Thanh Lên núi, kiếp thuật của Linh Ngọc đã được Ngọc Thanh đáp ứng. Huống hồ, đứa nhỏ này thật sự có duyên với Long Hổ Sơn ta. Chỉ là, Linh Ngọc là đệ tử đóng cửa của thầy… Haiz… khó… thật khó…”
Vinh Sơn dò hỏi: “Hay để con thu Ngọc Thanh làm đệ tử, bái người làm sư gia?”
Lão Thiên Sư liếc nhìn Vinh Sơn: “Sợ là con không áp được mệnh của tên nhóc này, vẫn nên để lão phu tự ra tay…”
Nói xong, Lão Thiên Sư liền rời đi.
Một năm trước, Lão Thiên Sư tính ra được mười năm sau Trương Linh Ngọc sẽ gặp phải hoa đào kiếp. Mà một kiếp này… có thể Trương Linh Ngọc sẽ không vượt qua được! Bởi vì đứa bé này tính cách bộc trực lại hay thẹn thùng, hoa đào kiếp vốn là trí mạng đối với Trương Linh Ngọc. Nhưng Trương Ngọc Thanh thì… không hẳn là thế!
Cho nên Lão Thiên Sư cũng không quở trách hành động của Vinh Sơn. Chỉ cần khiến Trương Ngọc Thanh trở nên mạnh mẽ thì tất cả đều sẽ không là vấn đề.
Đêm khuya, Lão Thiên Sư gõ cửa phòng Trương Ngọc Thanh: “Ngọc Thanh, đã ngủ chưa?”
Trương Ngọc Thanh đáp vọng ra: “Vẫn chưa ạ…”
Lão Thiên Sư đẩy cửa vào, nhìn Trương Ngọc Thanh cười tủm tỉm và nói: “Ngọc Thanh à, có phải đổi chỗ nên không quen giấc đúng không?”
Trương Ngọc Thanh lắc đầu. Lão Thiên Sư thở dài: “Ngọc Thanh, con có thật lòng muốn bái ta làm thầy hay không?”
“Có lời này, thầy cần phải nói rõ trước. Linh Ngọc là đệ tử đóng cửa của thầy, cho nên thầy sẽ không nhận con làm đệ tử thân truyền, cùng lắm chỉ là ký danh mà thôi, nếu vậy, con có bằng lòng?”
Trương Ngọc Thanh im lặng suy nghĩ hồi lâu rồi khẽ gật đầu: “Đệ tử bằng lòng!”
Lão Thiên Sư thở dài một hơi. Sát khí trong lòng đứa nhỏ này quá nặng, thôi đi, thôi đi, vận mệnh lão phu đã như vậy. Trương Ngọc Thanh định dập đầu bái sư, nhưng lại bị Lão Thiên Sư ngăn lại: “Không phải đệ tử chính thức, chỉ là ký danh, không cần dập đầu, kính thầy một ly trà bái sư là được”.
Trương Ngọc Thanh vội rót một chén trà đưa cho Lão Thiên Sư. Sau khi uống xong, ông ấy nói với hắn: “Thôi thì, Ngọc Thanh, con là đệ tử của thầy, giờ thầy sẽ truyền cho con phương pháp tu luyện, nhớ kỹ, chớ nên để thù hận che kín mắt!”
Một khắc sau, ở đầu ngón tay Lão Thiên Sư xuất hiện một luồng sáng vàng, kế đó, ông ấy điểm lên trán Trương Ngọc Thanh.
Hắn lập tức rơi vào hôn mê.
Lão Thiên Sư nhìn Trương Ngọc Thanh, thở dài một hơi rồi ôm hắn đặt lên giường. Hẳn là một ngày sau, đứa bé này sẽ tỉnh lại…