Chương 4902 Thành Cửu Châu!
Diệp Quân tiếp tục đọc sách trong phòng, hắn không hề có chút hứng thú nào với văn hoá của vực Cửu Châu, nhất là với các truyền thuyết.
Ở bên ngoài.
Bàn Lăng vừa đi thì Khô Lão đã đi tới cạnh cô ấy, Bàn Lăng bình tĩnh nói: “Ta biết hắn là ai rồi, không phải lo đâu”.
Thời gian qua, các hành vi khác thường của Diệp Quân đã khiến Bàn phủ bắt đầu hoang mang, mọi người đều nghi hắn là gian tế của Vũ Châu.
Lần này, Bàn Lăng đến tìm Diệp Quân thật ra là muốn hỏi cho ra lẽ.
Khô Lão khẽ gật gù: “Thế thì tốt”.
Bàn Lăng: “Người kia của Vũ Châu sao rồi?”
Khô Lão trầm giọng đáp: “Vũ Châu có hai người, một là Thái Sở, người này có thiên phú ngất trời, không kém gì Lâm Lập. Hơn nữa, ta nghe nói người này còn có thể chất đặc biệt, nhưng không rõ là thể chất gì. Ngoài ra còn có một cô gái nữa tên là Nhạc Liễu, hình như thiên bẩm kém hơn một chút”.
Nói đến đây, ông ta thoáng trầm ngâm rồi nói tiếp: “Hai người này đều có số mệnh Cửu Châu, tuy thiên bẩm hơi kém nhưng lại được số mệnh bổ trợ. Điều ta lo lắng bây giờ là không lâu nữa, người của chúng ta sẽ tỉ thí với Vũ Châu trong thi đấu Cửu Châu…”
Bàn Lăng: “Ý ông là chúng ta cần tìm một người mới để bồi dưỡng hả?”
Khô Lão gật đầu, ông ta đã loại Diệp Quân ra khỏi danh sách rồi. Tuy tên này có phong thái phi phàm, nhưng không thể mang cái phong thái ấy đi đánh nhau được, vì thế hắn đã vô dụng.
Bàn Lăng bình tĩnh nói: “Cố gắng bồi dưỡng Lâm Lập và Bàn Vân đi!”
Bàn Vân là con cháu của Bàn tộc, cũng là thiên tài giỏi nhất trong giới trẻ hiện giờ của Bàn tộc. Đương nhiên so với một người có số mệnh Cửu Châu như Lâm Lập thì thiên bẩm của Bàn Vân vẫn hơi kém.
Có nhiều lúc, số mệnh quá đỉnh thì thiên bẩm và sự nỗ lực cũng chẳng là gì hết.
Ngoài ra, thiên bẩm tu hành của Lâm Lập không hề yếu, trái lại còn rất mạnh. Điều quan trọng nhất là tên này còn rất cố gắng.
Khô Lão thở dài một hơi: “Tiếc là lần này chúng ta không tìm thêm được một thiên tài trong trấn Cửu Châu…”
Bàn Lăng: “Không phải lo nghĩ nhiều, ông hãy thu xếp một chút. Ba ngày nữa, ta sẽ đến thành Cửu Châu một chuyến, đến lúc đó sẽ dẫn Bàn Vân và Lâm Lập theo, à cả Diệp Quân nữa”.
Khô Lão gật đầu: “Vâng”.
Dứt lời, ông ta quay người rời đi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, loáng cái đã qua ba ngày.
Sáng nay, Diệp Quân bị gọi dậy từ sớm. Khi hắn ra ngoài thì Lâm Lập chạy tới, cười nói: “Diệp ca”.
Diệp Quân thoáng ngạc nhiên: “Ngươi cũng đi à?”
Lâm Lập gật đầu rồi nói với vẻ hào hứng: “Đại tiểu thư bảo sẽ dẫn chúng ta đến thành Cửu Châu chơi”.
Thành Cửu Châu!
Diệp Phi Nhiên gật đầu, sau đó nhìn về phía một người đàn ông khác, người này có dáng người vạm vỡ, cường tráng.
Lâm Lập cười nói: “Đây là Bàn Vân huynh, là đường đệ của đại tiểu thư”.
Diệp Quân mỉm cười chào hỏi: “Xin chào!”
Bàn Vân nhìn Diệp Quân rồi gật đầu thay cho lời chào.
Sau đó, Bàn Lăng đã chầm chậm đi tới.
Hôm nay, cô ấy mặc một chiếc váy dài màu đen ôm sát cơ thể, tôn lên vóc yểu điệu, bốc lửa.
Đi cạnh Bàn Lăng chính là Khô Lão.