Chương 5940 Vân thống lĩnh cùng các thị vệ đều tái mặt.
Dứt lời, tay trái đang cản Quân Bất Khí của y chợt dùng sức.
Ầm!
Quân Bất Khí lập tức bị một luồng sức mạnh kinh khủng đánh ngất ngay tại chỗ.
Đám thị vệ nhà họ Quân đồng loạt nhìn sang Tông Cố, Tông Cố nói: “Để bọn họ đi đi”.
Thị vệ dẫn đầu nhà họ Quân nhìn chằm chằm Tông Cố: “Thả công tử ra”.
Tông Cố cả giận nói: “Vân thống lĩnh, ngươi nghĩ đây là chuyện nhỏ hả? Đây là một chuyện hệ trọng ngang trời đấy, chỉ cần sơ sẩy một chút thì sẽ dẫn đến tai họa ngập đầu cho nhà họ Quân. Để bọn họ đi đi, nếu nhà họ Quân các người trách tội xuống, cứ để ta gánh”.
Sắc mặt Vân thống lĩnh có chút khó coi, tất nhiên gã biết chuyện này không đơn giản, bởi vì cho đến bây giờ một nam một nữ kia ở không xa kia vẫn chẳng hề để lộ vẻ căng thẳng.
Thân phận của hai người kia chắc chắn không hề đơn giản!
Tông Cố tiếp tục nói: “Để bọn họ đi trước, các ngươi nhanh chóng đi thông báo cho đại tiểu thư nhà họ Quân, bảo cô ta đến đây xử lý, nếu lúc đó nhà họ Quân trách tội các ngươi để xổng mất người thì cứ tính cho ta”.
Vân thống lĩnh cân nhắc một lúc, cuối cùng vung tay lên, đám cường giả đang bao quanh Diệp Quân và Tang Mi đồng loạt lui lại.
Tang Mi cười nói: “Chúng ta đi thôi!”
Diệp Quân gật gật đầu, hai người cùng đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Tông Cố và Quân Bất Khí đang bất tỉnh, Diệp Quân nghiêng đầu nhìn Tông Cố, Tông Cố cũng đang nhìn hắn, Diệp Quân chỉ nở nụ cười hòa nhã, không nói gì hơn, cuối cùng biến mất ở nơi chân trời với Tang Mi.
Tông Cố thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Diệp Quân và Tang Mi rời đi chưa được nửa khắc, một ông lão đã vào trong đại điện, khi lão thấy xác chết của cường giả nhà họ Quân nằm la liệt, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.
Thấy là lão già đến, các cường giả nhà họ Quân ở xung quanh nhanh chóng hành lễ: “Bái kiến Nhị trưởng lão”.
Đây là Nhị trưởng lão của nhà họ Quân, một trong những nhân vật có quyền lực bậc nhất.
Quân Quyền lạnh lùng liếc nhìn Vân thống lĩnh: “Ai làm?”
Vân thống lĩnh trầm giọng thưa: “Bẩm Nhị trưởng lão, là một nam một nữ…”
Quân Quyền chất vấn: “Người đâu rồi?”
Trong giọng nói để lộ sự áp bức tột độ.
Vân thống lĩnh do dự một lúc, sau đó kể hết một chuyện ra một lần.
“Làm càn!”
Quân Quyền đột nhiên quay sang gầm lên với Tông Cố: “Chuyện của nhà họ Quân ta từ khi nào đến phiên nhà họ Tông nhúng tay vào?”
Sắc mặt Tông Cố trầm xuống.
Quân Quyền lại quay sang Vân thống lĩnh, cả giận nói: “Là nhà họ Quân Là ta nuôi ngươi, hay là nhà họ Tông nuôi ngươi?”
Sắc mặt Vân thống lĩnh lập tức tái nhợt, vội thưa: “Nhị trưởng lão, thuộc hạ đã biết sai…”
Quân Quyền giận dữ cười: “Đúng là nực cười, có người không chỉ dám ra tay ở địa bàn nhà họ Quân, mà còn đánh cả thiếu gia nhà họ Quân chúng ta, các ngươi lại để chúng bình thản rời đi… Nhà họ Quân ta nuôi các ngươi không bằng nuôi một đám chó!”
Vân thống lĩnh cùng các thị vệ đều tái mặt.
Quân Quyền đột nhiên giận dữ hô lên: “Người đâu”.
Vừa dứt lời, bốn người áo đen đột nhiên xuất hiện sau lưng lão.
Quân Quyền nói: “Lập tức đuổi theo bắt hai người kia lại, nhanh”.
Dứt lời, lão cùng bốn người đều biến mất.
Đám người Vân thống lĩnh cũng vội vàng đuổi theo sau.