Chương 5937 Người đến chính là Quân Bất Khí.
Diệp Quân híp mắt: “Ý cô là nếu có một ngày ngay cả đại bá ta cũng rất tin phục trật tự mà ta thiết lập…”
Tang Mi gật đầu: “Trật tự mạnh thật sự không chỉ là con dân của ngươi tin tưởng, mà đối thủ mạnh nhất của ngươi cũng phải công nhận”.
Diệp Quân chậm rãi siết chặt tay lại, hơi phấn khích nói: “Làm cho đối thủ mạnh nhất của ta tin phục… có ngày như thế sao?”
Tang Mi nhìn hắn, ý tứ sâu xa nói: “Có lẽ thế”.
Phải nói là Diệp Quân khá kỳ vọng, trong lòng hắn, đối thủ mạnh nhất chắc chắn là chủ nhân Bút Đại Đạo, nếu chủ nhân Bút Đại Đạo cũng tin tưởng mình, có lẽ hắn thật sự có thể đánh cha mình một trận…
Tang Mi nói tiếp tục: “Nguyên tắc và pháp luật là cốt lõi trong trật tự của ngươi, thế nên ngươi phải hiểu rằng điều ngươi thực sự muốn làm là phải không cho ai trên thế giới lớn hơn hai chữ này, cho dù ngươi có quyền lực lớn đến đâu cũng không được lớn hơn “pháp”, dù thực lực mạnh đến mấy cũng không được lớn hơn “nguyên tắc”.
Diệp Quân hít một hơi thật sâu nói: “Cô nương, sau khi nghe cô nói, ta mới nhận ra rất nhiều vấn đề của mình. Trước đây, ánh mắt của ta luôn hướng về tương lai, chẳng hạn như chủ nhân Bút Đại Đạo, cha ta, ông nội ta, đại bá của ta… Ta chưa bao giờ dừng lại để nhìn lại bản thân và trật tự của mình, giờ nghĩ lại, trước đây ta đúng thật là hơi ngây thơ”.
Tang Mi lắc đầu: “Không thể nghĩ như vậy, mỗi người đều có tuổi trẻ, bất kỳ ai khi còn trẻ cũng đều rất ngây thơ, đừng lấy quá khứ của mình để trừng phạt bản thân ở hiện tại, cũng đừng để mình hối tiếc vì sự ngu ngốc và ngây thơ trong quá khứ, vì điều đó không thể thay đổi được. Cho dù ngươi có quay lại quá khứ, với những hiểu biết và nhận thức của mình lúc đó, ngươi vẫn sẽ đưa ra những lựa chọn “ngu ngốc”, “trẻ con” như trước thôi”.
Diệp Quân gật đầu: “Nắm chặt hiện tại, đi đến tương lai”.
Tang Mi cười nói: “Đúng thế, ngươi cố lên, ta xem trọng ngươi đấy”.
Diệp Quân nhìn Tang Mi: “Xem trọng ta?”
Tang Mi gật đầu.
Diệp Quân cười nói: “Tại sao?”
Tang Mi ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Thứ nhất, ngươi có ưu điểm hơn người khác; thứ hai, tuy đôi khi ngươi thích giở trò này nọ, nhưng nhìn chung ngươi vẫn là người tốt. Còn giở trò này nọ, người trẻ tuổi mà nên có thể hiểu được, khi còn trẻ, ta còn nghịch hơn cả ngươi”.
Diệp Quân tò mò hỏi: “Cô nương bao nhiêu tuổi rồi?”
Tang Mi giơ nắm đấm, hung dữ nói: “Nếu ta đánh cú này thì Tiểu Tháp sẽ vỡ cho ngươi xem, ngươi có tin không?”
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp: “…”
Tang Mi cười nói: “Thật ra, đối với người tu đạo, tuổi tác không còn quan trọng nữa. Chỉ cần ta muốn, ta có thể mãi là mười tám tuổi, ngươi nói có đúng không?”
Diệp Quân vội gật đầu: “Đúng là đạo lý này”.
Nghe Diệp Quân nói thế, Tang Mi hài lòng gật đầu, sau đó buông nắm đấm ra.
Lúc hai người sắp rời khỏi trung tâm, một người đàn ông bỗng xuất hiện trước mặt hai người.
Người đến chính là Quân Bất Khí.
Diệp Quân nhìn Quân Bất Khí, không nói gì.
Quân Bất Khí mỉm cười nói: “Cô nương đừng hiểu lầm, ta không đến đây để quấy rối cô nương, ta đến để xin lỗi. Trước đó là ta thô lỗ, mặc dù ta thật lòng nhưng hành vi của ta đã mang đến sự bất tiện cho cô nương, ta thành thật xin lỗi cô nương về việc này”.
Nói rồi gã hơi cúi người xuống.
Tang Mi mỉm cười nói: “Được rồi, ta tha thứ cho ngươi”.
Nói rồi cô ta quay sang nhìn Diệp Quân: “Chúng ta đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu.