Chương 5930 Ta muốn thì sẽ có cách?
Cô gái thấy vẻ mặt họ như vậy thì hiểu ra vấn đề, nhưng cũng không xem thường hay chế giễu mà vẫn duy trì nụ cười phải phép.
Tang Mi lại thăm dò: “Không có tiền thì có vào được không?”
Cô gái chần chừ một hồi: “Thật xin lỗi, đây là quy định phía trên đưa ra”.
Tang Mi đành cười trừ: “Thế thì thôi”.
Rồi nói với Diệp Quân: “Chúng ta đi”.
Hắn gật đầu, nhưng chưa kịp nhấc chân thì nghe một giọng nói vang lên: “Hai vị xin chậm đã”.
Bọn họ nhìn thấy một thanh niên đang đi đến.
Diệp Quân ngạc nhiên khi nhận ra đây chính là người áo trắng ngự không bên ngoài khi nãy.
Cô gái kia cung kính thi lễ: “Tam công tử”.
Người thanh niên gật đầu rồi cười nói với Tang Mi và Diệp Quân: “Tại hạ Quân Bất Khí của nhà họ Quân, nếu hai vị muốn vào tiệm xem qua thì xin mời”.
Diệp Quân: “Quân huynh biết chúng ta à?”
Quân Bất Khí lắc đầu: “Không, nhưng ta thấy hai vị khí độ bất phàm, tuyệt đối không phải tầm thường nên muốn kết thiện duyên”.
Vô cùng trực tiếp.
Diệp Quân và Tang Mi nhìn nhau cười: “Vậy thì xin làm phiền huynh”.
Quân Bất Khí đáp: “Mời”.
Y dẫn hai người đi vào. Bên trong tiệm chỉ có hai kệ chứa đồ, mỗi kệ chỉ bày một món.
Chúng là Thần vật.
Lại còn là Đạo Khí trong truyền thuyết.
Một món là thanh trường thường toàn thân lập lòe ánh sét, món còn lại là cây trường châm màu tím trông tầm thường vô cùng.
Quân Bất Khí giải thích: “Trường thương này là Lôi Long Thương, tạo thành từ trái tim lôi long của văn minh Thị Long, có thuộc tính sấm sét hủy thiên diệt địa. Cây châm kia là Đạo Tâm Châm, do một thợ rèn trứ danh dùng Thần chủng hoàng kim rèn ra”.
Lại thấy hai người kia không hề dao động, trong lòng y thoáng kinh ngạc.
Tang Mi hỏi: “Còn thứ gì lợi hại hơn không?”
Quân Bất Khí gật đầu: “Bảo vật trấn tiệm của chúng ta, một món Mệnh Khí”.
Tang Mi: “Chúng ta xem qua được không?”
Quân Bất Khí cười khổ: “Có lẽ hơi khó, cô nương à. Không giấu gì hai vị, thứ ấy không thể tùy tiện mang ra, trừ khi có khách quý cực kỳ đến”.
Tang Mi gật đầu: “Hiểu rồi”.
Rồi quay sang Diệp Quân: “Chúng ta đi thôi”.
“Nhưng!”
Quân Bất Khí cười rộ lên: “Nếu cô nương muốn xem thì ta vẫn có cách”.
Đều là đàn ông với nhau nên Diệp Quân biết rõ y có ý gì, bèn ngậm miệng không nói.
Tang Mi từ khí chất đến dung mạo đều thuộc cấp tuyệt đỉnh nhân gian, y có suy nghĩ vậy cũng là thường.
Tang Mi cười hỏi lại: “Ta muốn thì sẽ có cách?”
Quân Bất Khí gật đầu, ra vẻ chần chừ: “Tuy không hợp quy củ nhưng… cô nương tựa như thiên tiên, có chịu phạt vì phá lệ cho cô cũng không thành vấn đề”.
Tang Mi mỉm cười: “Nếu hợp quy củ thì ta xem, còn nếu không thì chẳng phải ta lại nợ ngươi một ân tình sao?”
Quân Bất Khí khoát tay liên tục: “Cô nương chớ đùa như vậy, chỉ xem đồ thôi thì ân tình gì ở đây, quá khách sáo rồi. Không giấu gì cô, ta chỉ muốn làm quen với cô thôi, hy vọng cô nương không cho rằng ta có ý đồ xấu”.
Tang Mi hỏi Diệp Quân: “Cái này gọi là… tán tỉnh à?”
Diệp Quân ngẩn ra rồi liên tục lắc đầu: “Không… Ta không biết”.
Tiểu Tháp: “…”