Chương 5922 Ghế chủ thần!
Nam Tiêu rất coi trọng Diệp Quân, mặc dù có sự ủng hộ từ những ở trên nhưng y biết rất rõ rằng mình cần phải lập ra thế lực của riêng mình, còn Diệp Quân, thái độ của y là lôi kéo kết giao, vì y nghĩ chuyện này không chỉ là một chuyện tốt với y, còn là một chuyện tốt với Chúng Thần Điện, thậm chí là cả “ý chí Thần Minh”.
Dù sao đại bá của Diệp Quân cũng rất có thực lực.
Nếu có thể kéo đại bá của Diệp Quân đến Chúng Thần Điện…
Nghĩ thôi cũng đã thấy kích thích.
Thế nên y không ngần ngại vi phạm “Thần pháp” để xóa án tích của Diệp Quân, bởi trong thâm tâm y, y làm thế đều là vì Chúng Thần Điện, vì “ý chí Thần Minh”.
Thần Minh có thể tha thứ cho y.
Trên đường đi, Nam Tiêu bỗng nói: “Diệp huynh, để tránh phiền toái không đáng có, ta tuyển huynh đến làm trưởng mật sứ của ta, chức vụ này đã có biên chế, mỗi tháng có thể nhận được một vạn ba ngàn viên đá Hư Chân, chức vụ thấp nên mong Diệp huynh đừng chê. Huynh yên tâm, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp cho huynh, với thực lực và tài năng của Diệp huynh, muốn trở thành Đế thần cũng không phải là không thể chứ đừng nói là chủ thần”.
Diệp Quân cười nói: “Chê với không chê gì chứ, Nam huynh nói gì thế, ta sợ thân phận này của ta sẽ gây phiền phức cho huynh ấy chứ…”
Nam Tiêu cười nói: “Chuyện này thì huynh yên tâm, hồ sơ của huynh chỉ ở chỗ của ta, nhưng bây giờ ta đã hủy rồi nên huynh là người trong sạch, ai dám nói huynh là kẻ Tiết Độc, huynh có thể kiện hắn, có ta ở đây, huynh cứ làm gì thì làm”.
Diệp Quân: “…”
Nam Tiêu có phủ đệ riêng của mình ở thành Chúng Thần, hơn nữa còn rất lớn, Nam Tiêu dẫn Diệp Quân đi thẳng về phủ đệ của mình, sau khi sắp xếp cho Diệp Quân xong, y chuyển hết sách vở trong phủ đến viện của Diệp Quân theo ý của hắn.
Nam Tiêu cười nói: “Diệp huynh, tất cả sách đều ở đây rồi”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Nam huynh, thế này thì sao? Chúng ta âm thầm coi nhau như huynh đệ, nhưng khi có người ngoài thì ta gọi huynh là đại nhân, như thế có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái”.
Nam Tiêu nhìn Diệp Quân, thầm nghĩ người này còn trẻ nhưng cách làm người gì đó đều rất lão luyện.
Y không từ chối, chỉ gật đầu: “Được, vậy bình thường chúng ta gọi nhau là huynh đệ”.
Diệp Quân cười: “Được”.
Nam Tiêu cười nói: “Huynh có chuyện gì thì có thể dặn dò với người làm của ta bất cứ lúc nào, ta phải báo cáo công việc, có thể sẽ về muộn một chút”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Sau khi Nam Tiêu rời đi, Diệp Quân bắt đầu đọc những cuốn sách đó.
Hắn cần phải hiểu rõ hơn về vực Chúng Thần này và nền văn minh “ý chí Thần Minh”, mỗi nền văn minh hùng mạnh đều phải có những điểm đặc biệt, điều hắn cần làm bây giờ không phải là chinh phục từng nền văn minh vũ trụ, mà là nên học hỏi từ các nền văn minh xuất sắc khác, sau đó sử dụng nó để hoàn thiện nền văn minh của mình.
Hiện giờ vũ trụ Quan Huyên cũng không nên tiếp tục mở rộng nữa, mà nên phát triển vững vàng.
…
Sau khi chuẩn bị, Nam Tiêu đến điện chủ thần.
Mỗi vị chủ thần trong số bảy vị chủ thần đều có thần điện của riêng mình, thần điện mà y đến lần này là thần điện của Thường Vụ Chủ.
Cấp bậc của bảy vị chủ thần đều giống nhau nhưng quyền lợi lại khác nhau.
Trong đó, người có quyền lợi lớn nhất là chủ Thường Vụ Thần, cũng là trợ lý của Thần Điện Chủ, ông ta có quyền lợi hơn những vị chủ thần khác, tất cả các vị thần cao cấp ở bên dưới đều do ông ta phụ trách.
Sau khi vào điện chủ Thường Vụ Thần, Nam Tiêu có cảm giác trống rỗng, cả đại điện rất trống trải và rộng lớn, cuối tầm mắt y chỉ có một chiếc ghế thần.
Ghế chủ thần!
Đây cũng không phải là vật bình thường, mà là thần khí siêu cấp.