Chương 5920 Gần như là vậy
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Nam huynh, ta nói ra suy nghĩ của mình, nếu có chỗ nào không hay thì huynh cứ nghe rồi cười cho qua là được”.
Nam Tiêu cười nói: “Huynh đệ nói gì vậy, huynh chịu nói là đã quan tâm ta, ở chỗ của ta tuyệt đối không có những chuyện qua loa ấy”.
Diệp Quân cũng khẽ cười, sau đó nói: “Suy nghĩ của ta là như thế này, người ở phía trên đều yêu quý huynh thật ra lại không hẳn là một tin tức tốt”.
Nam Tiêu không hiểu: “Tại sao?”
Diệp Quân nói: “Bởi vì lúc huynh biết tin tức này thì bên Khuất Tấn và Qua Hàn chắc hẳn cũng đã nhận được tin, khi bọn họ nghe được tin đó, chắc chắn bọn họ sẽ liên thủ đối phó huynh”.
Nam Tiêu ngẩn người, đúng là y không nghĩ đến khả năng này.
Diệp Quân tiếp tục phân tích: “Để đối phó huynh, bọn họ chắc chắn sẽ giội nước bẩn, tìm chỗ sơ hở của huynh… Mặc kệ họ vu tội vấy bẩn gì thì cuối cùng huynh chắc chắn sẽ rơi vào thế bị động, lúc ấy đừng nói là vị trí Chủ Thần, ngay cả vị trí hiện tại của huynh cũng sẽ gặp nguy”.
Nam Tiêu trầm giọng nói: “Bọn họ… Sẽ không thất đức đến vậy chứ?”
Diệp Quân cười nhìn y, không nói gì.
Nam Tiêu cười khổ.
Diệp Quân nói tiếp: “Trừ khi là người đứng đầu trực tiếp chọn huynh, nếu không thì chắc chắn sẽ xuất hiện tình hình như vậy, nhìn chung thì trong lịch sử luôn xuất hiện tình trạng như vậy”.
Nam Tiêu im lặng một lát rồi nói: “Vậy theo huynh…”
Diệp Quân nói: “Chủ động lui ra”.
Nam Tiêu sửng sốt.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Huynh chủ động lui ra”.
Nam Tiêu nhíu mày lại: “Ý của Diệp huynh là ta chủ động rút lui, để bọn họ tranh đấu?”
Diệp Quân gật gật đầu: “Giữa Khuất Tấn và Qua Hàn cũng có mâu thuẫn, nhưng bởi vì chuyện của huynh nên bọn họ sẽ tạm thời bỏ xuống những chuyện vặt vãnh, liên thủ với nhau đối phó với huynh trước. Mà sau khi huynh bị hất lui, bọn họ sẽ vì tranh giành vị trí Chủ Thần này mà xảy ra mâu thuẫn lớn hơn, lúc ấy huynh không rút lui thì sẽ thành đối tượng để họ trút giận”.
Nam Tiêu trầm giọng nói: “Đúng là làm vậy sẽ không bị nhằm vào, nhưng Chủ Thần…”
Diệp Quân nói: “Nam huynh, lúc trước không phải huynh đã khẳng định mình có công lớn nhất à?”
Nam Tiêu gật gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy thì đơn giản rồi, huynh có thể đổ thêm dầu vào lửa, để mâu thuẫn giữa họ tăng cao, tốt nhất là phải một sống một chết, trở thành tử địch… Như thế thì nếu huynh là người bên trên, huynh sẽ lựa chọn thế nào?”
Ánh mắt Nam Tiêu sáng lên: “Lúc ấy nếu bên trên chọn Khuất Tấn hay Qua Hàn thì chắc chắn họ đều không phục, sẽ xảy ra chuyện lớn hơn. Sau lưng bọn họ đểu có phe phái của riêng mình, nếu tranh đấu với nhau thì không còn là chuyện của hai người nữa, mâu thuẫn cũng vì đấy tăng cao hơn. Đó chắc chắn là chuyện người bên trên không muốn thấy, lúc ấy bọn họ sẽ nghĩ đến ta, ta là người lấy đại cục làm trọng như thế… Ta tốt như thế…”
Nói đến đây, y không khỏi bắt đầu cười ha ha: “Nếu Qua Hàn và Khuất Tấn đã loạn cào cào lên, lúc đó chọn ta thì dù bọn họ cũng không cam tâm, nhưng chắc chắn vẫn có thể tạm chấp nhận được”.
Diệp Quân gật gật đầu: “Gần như là vậy”.
Đột nhiên đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp huynh, nếu lỡ bọn họ không tranh nhau mà vẫn muốn giải quyết ta thì sao đây?”
Diệp Quân cười nói: “Vậy thì hỏi bọn họ là huynh đầu hàng thua được không”.
Nam Tiêu: “…”
Diệp Quân đột nhiên vỗ vỗ vai Nam Tiêu, mỉm cười nói: “Dù là thời đại hay nền văn minh nào, chỉ cần là làm quan, dính đến đường tương lai của mình… Thì đều sẽ nổ ra tranh đấu một sống một còn… Đây là thứ đã khắc vào xương tủy rồi… Cũng là ‘Đạo’, là ‘quy luật’, càng là ‘nhân tính’, trừ khi bọn họ coi quyền lực như đống rác, nếu không bọn họ chắc chắn sẽ tranh đấu…”