Chương 5919 Bộ ngành quyền quý!
Hắn cũng nhận ra từ lời kể của Nam Tiêu rằng Nam Tiêu thuộc tầng lớp Thần cấp cao, tất nhiên địa vị của y cũng không giống với những Thần cấp cao bình thường, bởi vì y còn kiêm nhiệm cả chức quan tư pháp, đây là một bộ ngành đặc thù khác, chuyên phụ trách đối phó với những thành phần chống xã hội.
Thần cấp cao có rất nhiều người, thế nhưng y thuộc tầng lớp quyền lực nhất.
Chức cao quyền lớn!
Diệp Quân cũng biết hiện tại Nam Tiêu đang định tranh chức Chủ Thần.
Ở Chúng Thần Vực, Chủ Thần chỉ có bảy người, đây là bảy vị trí cố định, một củ cải chỉ được một cái hố, mà lần này sở dĩ y có suy nghĩ muốn tranh chức là vì Chủ Thần trước đã bị đại bá Tiêu Dao Tử giết chết, bởi vậy bây giờ cần tuyển thêm một Chủ Thần khác.
Chỉ cần có người trở thành Chủ Thần hợp pháp mới thì có thể nhận được sức mạnh ý chí Thần Minh.
Chuyện này với Nam Tiêu mà nói chính là cơ hội nghìn năm có một, bởi vì không chỉ sẽ nhận được nhiều sức mạnh to lớn hơn, mà còn có thể có được nhiều quyền lực không tưởng hơn.
Trên đường đến thành Chúng Thần, Nam Tiêu đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp huynh, huynh thông minh, nên huynh nói thử xem lần này ta tranh chức Chủ Thần này có nhiều cơ hội thắng lợi không?”
Diệp Quân hỏi: “Trừ huynh ra thì còn ai cùng cạnh tranh nữa?”
Nam Tiêu nói: “Khuất Tấn, Qua Hàn, bọn họ một là chấp pháp vệ, một là quân cận vệ trông coi Thần Minh, đó là đối thủ lớn nhất của ta”.
Diệp Quân hỏi: “Chấp pháp vệ? Huynh nói kĩ hơn đi”.
Nam Tiêu gật đầu: “Nói theo lý thì ta thuộc về bộ ngành tư pháp, còn họ thuộc về chấp pháp. Lúc đối ngoại thì giữa chúng ta không có gì khác nhau, chỉ cần là thành phần chống đối xã hội thì chúng ta đều có quyền xử lý. Nhưng trong nội bộ thì khá là khác biệt, bọn họ chỉ có quyền chấp pháp, không có quyền định tội, ví như nếu trong bộ ngành chúng ta có người phạm phải Thần Minh Pháp thì lúc đó bọn họ chỉ có quyền bắt giữ, không có quyền định tội, quyền đó thì thuộc về ta… Nói các khác thì quyền định danh luật pháp Thần Minh cuối cùng do ta nắm giữ”.
Diệp Quân nhìn về phía Nam Tiêu, hơi ngạc nhiên: “Quyền lợi của Nam huynh rất lớn”.
Nam Tiêu khẽ mỉm cười: “Quyền lợi gì chứ, đều vì phục vụ Thần Minh thôi…”
Diệp Quân bật cười, sau đó hỏi: “Vậy quân cận vệ thì sao?”
Nam Tiêu nói: “Bọn họ không có quyền chấp pháp, cũng không có quyền định tội, chỉ phụ trách bảo vệ an toàn Chúng Thần Vực và các tinh vực xung quanh, tất nhiên những quân cận vệ này cũng không dễ chọc vào”.
Diệp Quân hỏi: “Là sao?”
Nam Tiêu trầm giọng nói: “Đãi ngộ của quân cận vệ rất rất tốt, chỉ thua thân vệ của Thần Điện Chủ, rất nhiều người muốn gia nhập vào bọn họ, chuyện này cũng khiến những quân cận vệ được tuyển chọn kia đều có thân phận không tầm thường… Bởi vì nếu là người thường đã không thể vào quân cận vệ được”.
Diệp Quân hiểu ra, nói: “Bộ ngành quyền quý!”
Nam Tiêu gật gật đầu: “Đúng thế”.
Nam Tiêu nói: “Mà lần này một vị Chủ Thần đã ngã xuống, để trống một vị trí, đối với ta, Khuất Tấn và Qua Hàn đều là cơ hội nghìn năm mới có, mà ta đã nhận được tin tức rồi, người phía trên thật ra khá là đứng về phía ta”.
Nói đến đây, y nở nụ cười: “Dù sao những năm gần đây ta là người có công lớn nhất”.
Diệp Quân chỉ trầm mặc, không nói gì.
Thấy Diệp Quân im lặng, Nam Tiêu quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp huynh, huynh có gì thì cứ nói thẳng, không cần khách sáo đâu, ta thật lòng muốn nghe suy nghĩ của huynh”.