Chương 5917 Đúng là làm vậy sẽ không bị nhằm vào
Mật Phật: “Sở dĩ ta không cho cậu biết vì cậu đã bị thù hận làm mờ mắt, có nói ra cậu cũng không tha thứ cho hắn hay ngôi làng. Cậu tìm ta báo thù dù gì cũng tốt hơn là tìm bọn họ”.
Cổ Bàn nhắm mắt: “Nhưng mẹ của ta chết oan ức quá!”
Mật Phật chắp tay lại: “Mẹ cậu cố tình nói ta là cha đứa trẻ, cốt là để mượn tay ta và Mật Tông để bảo vệ hai mẹ con, hóa giải ân oán hai làng. Nhưng khi ấy sư phụ bế quan, ta tu vi không đủ, vốn không muốn can dự vào thế tục. Ta cho rằng mọi chuyện đều có nhân quả, người tu hành không nên tham gia vào ân oán thế gian”.
Ông ấy lắc đầu: “Đến khi mẹ cậu tự vẫn, ta mới hiểu rằng thấy chết mà không cứu là sai lầm, tu hành mà vương vấn thế tục cũng là sai lầm. Ta đã sai, lại càng thêm sai”.
Cổ Bàn bỗng nói: “Chuyện này không liên quan đến ông”.
Mật Phật nhìn sang, nghe gã nói: “Không phải lỗi tại ông, nếu có thì phải là tại cha mẹ ta đều sinh nhầm thời đại. Nói thật, nếu ta là ông thì cũng sẽ mặc kệ. Nhưng ông lại âm thầm làm nhiều việc như vậy… đã là rất tuyệt rồi”.
Đoạn gã xoay người đi: “Xin lỗi vì trước kia, đại hòa thượng”.
Rồi cùng Diệp Quân biến mất.
Mật Phật bỗng mỉm cười, ưu tu nhiều năm biến mất, Phật quang tỏa sáng.
Ông trở thành Mệnh Thần.
Đạt đến cảnh giới của Thần mà không cần dựa vào ý chí thần linh.
…
Bên kia.
Cổ Bàn đi một hồi thì ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, thì thầm: “Từ lúc biết nhớ chuyện, ta đã sống chỉ để báo thù, nào ngờ mọi chuyện hóa ra là thế… Cảm giác như cả đời chỉ như một giấc mộng”.
Diệp Quân: “Ít nhất thì cũng có một kết cục tốt, đúng không?”
Cổ Bàn nhìn sang, thấy hắn cười nói: “Cha huynh cũng đâu phải một kẻ hèn nhát, nhỉ?”
Cổ Bàn bật cười: “Có vẻ là vậy”.
Diệp Quân: “Mẹ huynh không nhìn lầm người, vậy là đủ rồi”.
Cổ Bàn gật đầu, hít vào một hơi thật sâu: “Mẹ ta mà biết chắc cũng sẽ yên lòng”.
Diệp Quân gật gù: “Vậy Cổ huynh có kế hoạch gì tiếp theo?”
Cổ Bàn: “Ta vốn chỉ sống vì báo thù, làm tất cả để báo thù, nay thù này không cần báo nữa, cảm giác trống vắng ghê”.
Diệp Quân: “Thế thì đi gầy dựng sự nghiệp đi?”
Cổ Bàn lại nghe hắn nói: “Ta chuẩn bị đến Chúng Thần Điện học tập”.
Cổ Bàn: “Cuối cùng huynh cũng muốn lật đổ trật tự của Thần đúng không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Chưa chắc”.
Cổ Bàn không hiểu.
Diệp Quân cười: “Nếu trật tự của họ tốt đẹp thì ta lật đổ làm gì?”
Cổ Bàn ngẫm nghĩ: “Vậy thì đến đó một chuyến xem”.
Diệp Quân: “Hai ta cùng đi?”
Cổ Bàn cười to: “Không, ta định đi chơi đây đó trước, một hồi sau sẽ tìm huynh”.
Nói rồi hóa thành tia sáng biến mất.
Diệp Quân cảm nhận được khí tức của gã đã biến hóa mãnh liệt.
Tông Tín lên tiếng: “Vị huynh đệ này của ngươi đã giải tỏa được gút mắc trong lòng rồi, sau này chỉ còn lại Đại Đạo, tiền đồ vô lượng đây”.
Diệp Quân cười: “Đúng thế”.