Chương 5907 Văn minh sẽ trì trệ một chỗ
Tang Mi nháy mắt: “Ta còn biết nhiều chỗ vui lắm nè, để hôm nào dẫn ngươi đi”.
Diệp Quân cười khổ: “Nhưng ta còn việc phải làm”.
Tang Mi cười: “Thành lập trật tự mới chứ gì?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải… Hay là cô cũng làm với ta? Thành lập trật tự cũng là chơi đấy!”
Tiểu Tháp: “…”
Tông Tín nhủ thầm: “Vãi thật, thằng ranh này không đùa được đâu”.
Tang Mi mở to mắt, nụ cười mang theo vẻ sâu xa.
Diệp Quân biết ngay cô ta đã đoán được ý đồ của mình, bèn lắc đầu cười.
Bỗng Tang Mi nói: “Cũng có thể, nhưng ta phải biết về trật tự của ngươi đã”.
Diệp Quân nghĩ một hồi rồi lấy Quan Huyên Pháp ra đưa cho cô ta. Tang Mi nhìn một lượt rồi hỏi: “Dùng pháp lý để cai trị?”
Diệp Quân gật đầu.
Tang Mi cười: “Muốn như vậy thì… phải giết người giàu, giúp người nghèo!”
Diệp Quân nheo mắt.
Tang Mi nhìn quyển sách trong tay: “Trông thì dày đấy, nhưng tổng kết lại thì dùng bảy chữ thôi”.
Diệp Quân: “Đó là gì?”
Tang Mi nói: “Cẩm nang tự cứu của kẻ yếu”.
Diệp Quân siết chặt tay.
Tang Mi bật cười: “Ngươi vẫn còn mù mờ về Đại Đạo lắm, tiểu kiếm tu”.
Diệp Quân hỏi: “Sao cô lại nói vậy?”
Tang Mi suy nghĩ rồi nói: “Dùng cách khác thì ngươi hoàn toàn không hiểu gì về xã hội, kinh tế, khoa học và xã hội. Quan Huyên Pháp này đặt nòng cốt ở cứu giúp quần thể yếu thế, xây dựng quốc gia lý tưởng dựa trên chúng sinh bình đẳng. Nhưng ngươi có nghĩ nó đã vi phạm ‘Đạo’ hay không?”
Diệp Quân càng không hiểu: “Vi phạm Đạo?”
Tang Mi gật đầu: “Chúng ta sống trong thế giới võ giả, cốt lõi của nó là gì? Vì Đại Đạo, vì trường sinh. Trong quá trình đó, tài nguyên là thứ để tranh giành cướp đoạt, từ đó chúng ta phải cạnh tranh, mà cạnh tranh sẽ sinh ra mạnh-yếu, giàu-nghèo, đây là cái hiển nhiên của Đại Đạo. Nếu không có cạnh tranh thì sẽ thế nào?”
Diệp Quân đáp: “Văn minh sẽ trì trệ một chỗ”.
Tang Mi gật đầu: “Vì tài nguyên mà con người phấn đấu để trở nên mạnh hơn. Họ nghiên cứu, sáng tạo, thay đổi, từ đó văn minh sẽ đi lên. Nếu mọi tài nguyên do ngươi nắm giữ và phân phối thì người bên dưới còn động lực gì nữa?”
Diệp Quân nhíu mày im lặng.
Tang Mi: “Cạnh tranh là điều kiện tất yếu để văn minh phát triển, bằng không văn minh sẽ đứng lại tại chỗ. Nhưng cạnh tranh tất sẽ sinh ra giàu nghèo mạnh yếu, tiểu kiếm tu ngươi đã nghĩ đến chưa?”
Diệp Quân lắc đầu.
Tang Mi mỉm cười: “Vậy nói về văn hóa đi. Ngươi muốn lập nên một trật tự mới, vậy tính chất văn hóa của nó là gì? Những người sống trong nó có bằng lòng tuân theo không? Nếu không… thì có khác gì trước kia khi kẻ mạnh làm vua? Khi ngươi mạnh thì ngươi có thể trấn áp, nhưng khi trở nên yếu rồi thì ngươi lấy gì để quản lý họ đây?”
Diệp Quân: “Tính chất văn hóa là gì?”