Chương 5902 Ý tưởng này của ông không tệ
Dứt lời, ông ta quỳ xuống.
Nhưng ngay sau đó, ông ta đã được một sức mạnh dịu dàng đỡ dậy.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Người nhà với nhau, không cần phải khách sáo như thế”.
“Viện trưởng!”
Quân Khâm ở bên cạnh nhướn mày, gã nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Viện trưởng gì cơ?”
Diệp Quân cười nói: “Đương nhiên là Viện trưởng của thư viện này rồi”.
Nghe thấy thế, Quân Khâm nhíu mày, ngay sau đó, dường như nghĩ đến điều gì, con ngươi gã bỗng co lại, sợ hãi nói: “Ngươi… Ngươi là Diệp Quân!”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Quân Khâm liên tục lùi về sau như thấy ma: “Ngươi… Ngươi… ngươi…. Chẳng phải ngươi đã chết trên chiến trường sao?”
Diệp Quân vung tay.
Hai thị vệ mặc kim giáp xuất hiện trong đại điện, thấy hai thị vệ này, Quân Khâm nhất thời hoảng hốt: “Ngươi… cấm vệ đế quốc… không ngờ các ngươi lại đầu hàng Diệp Quân, các ngươi làm thế là phản quốc, không sợ bị tru di cửu tộc sao?”
Một thị vệ tiến lên tát gã một cái.
Chát!
Quân Khâm bị đánh ngã xuống đất.
Thị vệ lạnh lùng nói: “Bây giờ Diệp công tử là chủ nhân của đế quốc”.
Câu nói này như sét đánh bên tai Quân Khâm.
Lúc này, cuối cùng gã đã hiểu.
Đế quốc thua trận rồi!
Xong rồi!
Khi nghe thấy tin tức này, Tần Vân ở bên cạnh lại bắt đầu nước mắt đầm đìa.
Thị vệ kéo Quân Khâm đi như kéo một con chó chết.
Lúc này, Quân Khâm bỗng nói: “Viện… Viện trưởng Diệp, ta muốn tố cáo…”
Diệp Quân xoay người nhìn về phía Quân Khâm, Quân Khâm vội nói: “Ta muốn tố cáo cha ta, tất cả những chuyện này đều là cha ta bắt ta làm, không liên quan đến ta…”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ngươi đúng là có hiếu”.
Quân Khâm vội dập đầu: “Viện trưởng Diệp, ta sẵn lòng gia nhập thư viện Quan Huyên, mong cho ta có một cơ hội sửa đổi…”
Diệp Quân vung tay, thị vệ kia lập tức kéo gã đi.
Diệp Quân mỉm cười nói với Tần Vân, cười khẽ nói: “Nói chuyện thư viện đi”.
Tần Vân vội lấy ra một chồng sổ dày, ông ta mở sổ, sau đó bắt đầu báo cáo: “Thư viện có diện tích ba triệu sáu trăm nghìn mẫu, có sáu nghìn bảy trăm hai mươi toà đại điện, đều nằm trên những đỉnh núi độc lập, cơ sở hạ tầng trên mỗi một ngọn núi đều vô cùng đầy đủ…”
Nói đến đây, ông ta dừng lại một lát, sau đó nói: “Ta có suy nghĩ thế này, đãi ngộ của đạo sư nhất định phải vô cùng tốt, chỉ khi đạo sư có đãi ngộ tốt, chúng ta mới có thể chiêu mộ được những đạo sư ưu tú, chỉ có đạo sư ưu tú mới có thể thu hút được học sinh…”
Nói xong, ông ta nhìn về phía Diệp Quân.
Diệp Quân gật đầu: “Ý tưởng này của ông không tệ”.