Chương 5900 Con cũng muốn đi sao
…
Thành Ung Nhung, Đế Quốc.
Sau khi Đế Quốc và nhà họ Thiên khai chiến, bây giờ cả Đế Quốc đều đang trong trạng thái đề phòng cao độ.
Cuộc sống của nhà họ Tần ở thành Ung Nhung hiện nay vô cùng khó khăn, vì không biết ai đã mối quan hệ của họ với Diệp Quân ra ngoài nên nhà họ Tần trở thành mục tiêu của thành Ung Nhung.
Thư viện Quan Huyên mà nhà họ Tần dày công xây dựng đã dừng hoạt động, không chỉ vậy, các ngành công nghiệp xung quanh nhà họ Tần đã bị các thế lực lớn cướp đi một cách trắng trợn, trong đó nhà họ Quân chiếm nhiều nhất, vì nhà họ Quân là thế lực gia đình là thế lực lớn nhất thành Ung Nhung.
Trong đại diện nhà họ Tần.
Tần Vân ngồi trên ghế, lúc này ông ta như đã già đi mấy trăm tuổi, đầu tóc đã bạc trắng.
Ông ta cứ tưởng chiến tranh giữa nhà họ Thiên và Đế Quốc sẽ kết thúc nhanh chóng, nhưng lại không ngờ đến giờ vẫn chưa kết thúc.
Lúc đầu ông ta chọn được ăn cả ngã về không, thế nên sau đó cũng không có đường lui nào.
Giờ đây tất cả các ngành công nghiệp do nhà họ Tần quản lý đã bị các thế lực lớn ở thành Ung Nhung do nhà họ Quân đứng đầu chia cắt, người nhà họ Tần cũng có người rời đi, có người phân tán, một gia tộc lớn đã bị phân tán trong thời gian rất ngắn.
Tần Vân cũng trở thành tội đồ của nhà họ Tần.
Lúc này một người phụ nữ bước vào trong đại điện.
Người đến chính là Tần Tuyết.
Tần Tuyết đi đến trước mặt Tần Vân, cô ta hơi cúi đầu xuống thấp giọng nói: “Ông nội…”
Tần Vân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Tần Tuyết, khẽ nói: “Con cũng muốn đi sao?”
Tần Tuyết gật đầu.
Bây giờ nhà họ Tần không chỉ là một cái vỏ rỗng, mà còn là một nơi vô cùng nguy hiểm, vì chỉ cần Đế Quốc thắng, lúc đó tất cả những người có liên quan đến nhà họ Tần đều có thể chết.
Đế Quốc tuyệt đối sẽ không cho phép có kẻ phản bội.
Bây giờ phải tránh ra khỏi nhà họ Tần.
Tần Vân cũng không bất ngờ, ông ta là người làm ăn, biết thế nào là “hiện thực”, thế giới là thế, đứng trước lợi ích, tình bạn và tình thân gì đấy đều rất mong manh.
Đương nhiên, nhìn người kế nhiệm một tay mình bồi dưỡng trước mặt cũng lựa chọn ra đi, ông ta không khỏi cảm thấy đau xót.
Tần Tuyết nhìn Tần Vân già nua trước mặt, hơi không nỡ: “Ông nội…”
Tần Vân lắc đầu, yếu ớt nói: “Đi thôi! Sẵn sàng cược thì chấp nhận thua, ván cờ này ông nội thua rồi, ta…”
Tần Tuyết nói: “Ông nội, lúc đầu nếu chúng ta rút lui kịp lúc, nhà họ Tần cũng không đến nỗi như thế, bây giờ…”
Nói rồi cô ta lắc đầu thở dài: “Ông nội, ông bảo trọng”.
Nói rồi cô ta xoay người rời đi.
Lần đầu tiên cô ta chọn đánh cược theo Tần Vân, nhưng cô ta thua rồi.