Chương 5898 Ngươi là tộc trưởng nhà họ Thiên
Cổ Bàn ngây người.
Ngay sau đó gã siết chặt nắm đấm muốn đánh trả lại, nhưng sức mạnh của gã vừa xuất hiện đã biến mất không tung tích.
Cổ Bàn sững sờ, gã run giọng nói: “Phong ấn của hòa thượng đó sao lại trở nên mạnh thế chứ?”
Bản thể tức giận nói: “Mẹ nó, đừng cố chấp nữa, mau dung hợp ký ức đi”.
Gã có ký ức của phân thân nhưng phân thân lại không có ký ức của bản thể.
Cổ Bàn thản nhiên gật đầu, sau khi dung hợp ký ức, Cổ Bàn mới hiểu rõ mọi chuyện…
Bản thể nói: “Mau đi tìm Diệp huynh đi”.
Diệp huynh!
Phân thân do dự một lúc, sau đó nói: “Lúc ta đến đây đã nói không cần hắn giúp, bây giờ lại đi tìm hắn sẽ rất mất mặt”.
Bản thể tức giận nói: “Đã lúc nào rồi mà ngươi còn để tâm đến mặt mũi chứ? Ngoài Diệp huynh ra thì không ai có thể giải trừ được phong ấn này, mau đi tìm hắn đi”.
Cổ Bàn vẫn không muốn đi lắm: “Cho ta thêm một trăm năm nữa, ta nhất định có thể phá được”.
Bản thể: “…”
Bản thể muốn chửi rủa vài câu, nhưng sau đó nghĩ lại thì đây không phải là đang chửi chính mình sao? Gã kiềm chế lửa giận xuống, sau đó nói: “Phong ấn này là cô cô của Diệp huynh tạo ra, không có huynh ấy thì không được, ngươi đừng lải nhải nữa, đi mau đi”.
Cuối cùng sau khi bản thể tận tình khuyên bảo, Cổ Bàn mới xuất phát đi tìm Diệp Quân…
…
Thiên Vực.
Lúc này các cường giả nhà họ Thiên ở Thiên Vực vô cùng phấn khích.
Nhà họ Thiên có được hơn một trăm món tiên khí.
Hơn một trăm món tiên khí.
Thực lực của cả gia tộc đã tăng lên không biết bao nhiêu bậc.
Hơn nữa Thiên Liên và Thiên Diêm còn có được đế khí, thần vật này đã hơn hẳn phạm vi nền văn minh của họ.
Trong một vườn hoa, Diệp Quân và Thiên Liên đi cạnh nhau.
Thiên Liên mặc một bộ váy dài màu đen nhạt, thân hình thon thả, đoan trang.
“Ngươi sắp phải đi rồi sao?”
Thiên Liên bỗng nói.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Thiên Liên quay sang nhìn Diệp Quân: “Ngươi là tộc trưởng nhà họ Thiên”.
Diệp Quân xòe tay ra, tín vật tộc trưởng nhà họ Thiên bay đến trước mặt Thiên Liên: “Bắt đầu từ lúc này cô sẽ là tộc trưởng nhà họ Thiên”.
Thiên Liên lặng thinh không nói.
Diệp Quân cười nói: “Thiên Liên cô nương, ta rất biết ơn vì trước đây nhà họ Thiên đã giúp đỡ ta, sau này nếu nhà họ Thiên cần ta giúp đỡ thì cứ việc nói”.
Thiên Liên bỗng nói: “Ta nghe Vưu Liêm nói là ngươi muốn mở một thư viện?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Thiên Liên nhìn hắn: “Hay là mở một cái ở Thiên Vực nhé?”
Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu.