Chương 5893 Huynh xứng đáng có mà
Diệp Quân: “…”
Hắn lại nói: “Cô nương có kế hoạch gì tiếp theo?”
Tang Mi chớp mắt: “Ta… tạm đi theo ngươi được không?”
Diệp Quân im luôn.
Tang Mi cười cười: “Không được thì thôi vậy”.
Diệp Quân đáp: “Ta đã hứa với tiền bối Cổ Đạo Thiên, cô có thể theo ta cho đến khi cô tự chọn rời đi”.
Cuối cùng hắn vẫn quyết định không lật lọng.
Bởi vì đã được nước Cổ Thần giúp đỡ, vậy thì cũng phải hoàn thành lời hứa với họ.
Làm người phải biết cư xử vẹn toạn, bằng không phẩm giá nay thiếu một chỗ mai mẻ một góc, sớm muộn gì cũng rách nát.
Tang Mi nghe vậy thì vui vẻ ra mặt: “Cảm ơn nhé, kiếm tu trẻ tuổi”.
Diệp Quân: “Tên ta là Diệp Quân”.
Tang Mi vẫn cười: “Ừm, kiếm tu trẻ tuổi!”
Diệp Quân: “…”
Bỗng, Cổ Bàn lên tiếng: “Diệp huynh, ta phải đi rồi”.
Diệp Quân quay sang, nghe gã nói: “Nay ta tu đạo đại thành, đã đến lúc giải thoát cho bản thể”.
Diệp Quân: “Nhưng huynh phá phong ấn được không? Cần ta giúp chứ?”
Cổ Bàn bật cười: “Cái phong ấn đó ta búng tay một cái là xong, không phải phiền huynh”.
Diệp Quân gật đầu: “Thế thì tốt”.
Cổ Bàn: “Sau này gặp lại”.
Diệp Quân: “Khoan đã”.
Rồi đưa một chiếc nhẫn sang: “Trước đó đã giao hẹn, một nửa bảo vật nước Cổ Thần thuộc về huynh”.
Cổ Bàn lại bất ngờ, không nghĩ tới Diệp Quân lại sẵn sàng chia cho gã vô số Đế Khí như vậy.
Diệp Quân chỉ cười: “Huynh xứng đáng có mà”.
Cổ Bàn cũng không từ chối, đoạn hào phóng nói: “Vị cô nương này nhìn là biết lai lịch bất phàm, huynh cứ yên tâm, nhân quả nào do cô ta mang tới, Cổ Bàn ta sẽ chịu một nửa. Cái gì chứ đánh nhau thì ta mạnh nhất!”
Diệp Quân hô lên: “Tốt quá!”
Ta đang chờ mấy lời này của huynh đây!
Cổ Bàn cười ha hả rồi xoay người biến mất.
Diệp Quân cũng cảm thấy hồi hộp.
Cổ Bàn bây giờ chỉ là phân thân mà đã mạnh đến vậy, không biết bản thể sau này sẽ còn đến mức nào.
Hắn nghĩ một hồi rồi đi thu hết nhẫn của mấy cường giả Thần Cảnh bị giết, rồi lại nhìn thấy tên áo đen sắc mặt khó chịu cùng cực bên kia.
Y biết y không phải đối thủ của kiếm tu trẻ này.
Nhưng hắn lại còn là người Tiết Độc…
Rốt cuộc khiến y không biết phải làm sao cho phải.
Diệp Quân cười gọi: “Tiền bối”.
Đối phương vội nói: “Ta là quan tư mệnh, tên Nam Tiêu, công tử gọi ta Tiểu Nam là được”.
Diệp Quân: “Vậy Nam huynh, ngươi xem chuyện thế này… phải làm sao bây giờ?”