Chương 5892 Cãi nhau... có to lắm không?
Diệp Quân do dự một lúc rồi cười khổ: “Đành chịu thôi, cho dù nhân quả có lớn hơn cả chủ nhân bút Đại Đạo thì con cũng phải nhận, dù sao con cũng đã đồng ý với người khác rồi”.
Tiêu Dao Kiếm Tu gật đầu, trong mắt là một tia tán thưởng: “Nếu cậu có suy nghĩ trốn tránh trách nhiệm, dời nhân quả đi, vậy nói không chừng ta sẽ đánh cậu một trận”.
Diệp Quân có hơi xấu hổ, vốn hắn đã nghĩ muốn dời nhân quả này qua cho đại bác… May mà chưa nói ra.
Tiêu Dao Kiếm Tu nhìn cô gái ở bên trong quan tài: “Cậu có biết tại sao cô ta lại rơi vào trạng thái ngủ say?”
Diệp Quân lắc đầu.
Tiêu Dao Kiếm Tu suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: “Nếu đã có duyên gặp mặt, thì giúp cậu một tay vậy”.
Nghe thế, Diệp Quân vui mừng khôn xiết.
Tiêu Dao Kiếm Tu khẽ búng tay, một luồng kiếm quang lập tức chui vào giữa hàng mày của cô gái, chỉ trong chớp mắt, giữa hàng mày của cô gái kia chợt như có thứ gì đó bị chém nát.
Tiêu Dao Kiếm Tu lui về sau một bước.
Diệp Quân thì lại tò mò nhìn chằm chằm cô gái bên trong quan tài.
Lúc này cô gái chậm rãi mở mắt ra, khi thấy Diệp Quân thì cô có hơi ngạc nhiên: “Ngươi là ai?”
Giọng nói của cô lanh lảnh, rất hay.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Cô nương, ta tên Diệp Quân, người cứu cô là đại bá của ta…”
Cô gái chậm rãi ngồi dậy, cô ta nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi vào Tiêu Dao Kiếm Tu, cô ta ngạc nhiên thốt lên: “Quả là một kiếm tu mạnh mẽ…”
Tiêu Dao Kiếm Tu bật cười: “Cô cũng vậy”.
Rồi quay sang nói với Diệp Quân: “Tiểu tử, nhớ bảo trọng”.
Sau đó ông ngự kiếm biến mất.
Thấy Tiêu Dao Kiếm Tu đi rồi, Diệp Quân lại hỏi cô gái: “Cô nương… cô có biết cô là ai không?”
Cô gái nhoẻn cười: “Đương nhiên là biết chứ, ta là Chủ…”
Bỗng cô ta dừng lại, nhíu mày hồi lâu mới nói: “Ta nhớ rồi, tên thật của ta là Tang Mi”.
Diệp Quân lại hỏi: “Cô từ đâu đến?”
Tang Mi: “…. Dinh thự… Thần Châu”.
Diệp Quân bày ra vẻ khó hiểu.
Tang Mi cười: “Ngươi chưa nghe qua cũng đúng, tại vì nơi đó ở rất rất xa nơi này, gần như không ai biết cả”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi: “Cô bôn ba bên ngoài lâu như vậy, chắc là nhớ nhà lắm?”
Cô gái lắc đầu nguầy nguậy: “Không hề, một chút cũng không”.
Diệp Quân khó hiểu: “Vì sao?”
Tang Mi thở dài: “Cãi nhau với người nhà ấy mà”.
Diệp Quân chần chừ: “Cãi nhau… có to lắm không?”
Tang Mi gật gật: “To đùng”.
Diệp Quân rơi vào im lặng.
Tang Mi bỗng mở to mắt: “Ngươi sợ ta làm liên lụy đến ngươi à?”
Diệp Quân vội chữa: “Nào có! Ta và cô không quen không biết, cô cãi nhau với người nhà kiểu gì cũng không liên quan tới ta được, đúng không?”
Tang Mi nhoẻn cười: “Chính xác là thế đó!”