Chương 5891 Diệp Quân hơi nghi hoặc.
Tiêu Dao Kiếm Tu nhìn Diệp Quân đang vô cùng tò mò ở bên cạnh, mỉm cười nói: “Vô địch là một nỗi lòng, một loại Đạo, một loại tinh thần chỉ có thể ngộ chứ không thể học”.
Diệp Quân do dự một chút: “Đại bá, nếu muốn vô địch thì trước tiên phải có thực lực vô địch đã đúng không?”
Tiêu Dao Kiếm Tu lắc đầu: “Cậu sai rồi”.
Diệp Quân vô cùng nghi hoặc.
Tiêu Dao Kiếm Tu mỉm cười nói: “Nếu đã có thực lực vô địch rồi thì ai chẳng xưng bá được, khi nào một người không có thực lực mạnh mẽ nhưng lại có một tấm lòng vô địch, một tinh thần vô địch thì đó mới là chuyện khó”.
Diệp Quân im lặng một lúc, hắn bỗng nhìn Tiêu Dao Kiếm Tu: “Ý của đại bá là… ví dụ như người học văn tay trói gà không chặt, nhưng họ lại có thể viết ra đạo lý “lấy đất trời nặn hình trái tim, lấy chúng sinh tạo mệnh, tiếp nối tuyệt học của muôn đời thánh hiền, từ đó dựng nên thái bình vạn thế”… Đó là một loại vô địch. Hay làm vua trấn giữ biên cương, chết vì dân chúng, đó cũng là một loại vô địch… Cũng ví như có những người từ bỏ danh lại, cống hiến sức mình cho quê hương, yên lặng vô danh cả đời, nhưng thật ra là nhân tài kiệt xuất… Đó cũng là một loại vô địch đúng không?”
Tiêu Dao Kiếm Tu gật gật đầu, trong mắt không hề che dấu sự tán thưởng.
Diệp Quân nở nụ cười: “Con hiểu rồi, con hiểu rồi! Vô địch không chỉ riêng mỗi thực lực, mà còn là trái tim, còn là tinh thần! Cho dù là một nhân vật nhỏ bé bình thường không thể bình thường hơn, bọn họ cũng có thể có được loại ‘tinh thần’ đó…”
Tiêu Dao Tử mỉm cười nói: “Cậu tiếp xúc với các bậc cha chú từ sớm cũng có lợi mà cũng có hại, lợi chính là họ có thể cho cậu thấy thế giới này lớn bao nhiêu, nhưng hại là trong mắt cậu chỉ có bọn họ, ví như chỉ thấy được vô địch ý ở trên người bọn họ… Cậu chỉ thấy mỗi vô địch ý cùng sự tiêu sái của bọn họ, nhưng chưa từng thấy được những khó khăn khốn khổ họ từng trải qua… Chuyện này ảnh hưởng rất xấu đến Kiếm Đạo của cậu”.
Diệp Quân hành lễ một cái thật sâu: “Đại bá, con đã hiểu rồi”.
Cổ Bàn ở bên bỗng cũng hành lễ cung kính: “Con cũng đã hiểu”.
Diệp Quân: “…”
Tiêu Dao Tử quay đầu nhìn về phía Cổ Bàn, Cổ Bàn nghiêm túc nói: “Con và Diệp huynh đã gọi nhau là huynh đệ, đại bá của huynh ấy tất nhiên cũng là đại bá của con”.
Tiêu Dao Tử bật cười: “Cậu cũng rất tốt, dù thực lực còn yếu nhưng tinh thần cũng thuộc dạng hiếm thấy”.
Cổ Bàn vội hỏi: “Tiền bối không xem con là mãng phu là quá tốt rồi”.
Tiêu Dao Tử mỉm cười nói: “Mãng phu thì có gì xấu đâu? Từ xưa đến nay, phàm là người làm việc lớn ai mà không hung hãn?”
Nói rồi, ông ấy lại nhìn Diệp Quân: “Năm xưa ông nội của thằng nhóc này còn hung hăng hơn cả cậu, ha ha!”
Ông nội!
Diệp Quân cũng cười rộ lên, thật ra hắn rất muốn mở mang kiến thức một chút, muốn biết được ông nội tuổi trẻ trông như thế nào.
Bây giờ hắn thấy ông nội đã bớt đi sự sắc bén, làm việc gì cũng trầm ổn hòa nhã, hắn không thể tưởng tượng ra được sự điên cuồng và hung hãn của ông.
Tiêu Dao Kiếm Tu đột nhiên xòe tay ra, chiếc quan tài băng trong cơ thể Diệp Quân lập tức xuất hiện trước mặt ông ấy.
Diệp Quân hơi nghi hoặc.
Tiêu Dao Kiếm Tu nhìn cô gái trong quan tài băng, ông ấy nhìn về phía Diệp Quân: “Thôi, đây là nhân quả của cậu, ta cũng không tiện nhúng tay vào nhiều, cậu tự chơi đi”.
Diệp Quân vội nói: “Đại bá, bác cứ nhúng tay thoải mái”.
Tiêu Dao Kiếm Tu cười hỏi: “Sao cậu có chiếc quan tài này?”
Diệp Quân kể tóm tắt lại chuyện của mình ở nước Cổ Thần một lần.
Tiêu Dao Kiếm Tu im lặng một lát rồi nói: “Cuộc tranh giành Đại Đạo… Cô gái bên trong quan tài, nhân quả cái nào cũng lớn hơn cả chủ nhân bút Đại Đạo”.