Chương 5880 Sức mạnh vô cùng vô tận!
Đáng sợ nhất là Cổ Bàn đã hoàn toàn trở nên hư ảo.
Lúc này, gã đã hoà làm một với toàn bộ sao trời.
Nếu nói “Thương Tinh Liệt Củ” lúc trước của gã chỉ là Tiểu Đạo, thì “Thương Tinh Liệt Củ” lúc này chính là Đại Đạo.
Một Đại Đạo chân chính!
Tông Tín bỗng khẽ cất lời: “Chuẩn Thần!”
Diệp Quân thầm thắc mắc: “Chuẩn Thần?”
Tông Tín nói: “Tuy hắn không phải thần nhưng Đạo cũng hắn đã được xây dựng, hơn nữa Đạo này còn đủ mạnh, nếu hắn có đủ thời gian chắc chắn hắn sẽ có thể thành thần, hơn nữa hắn không dựa vào bất cứ ‘ý chí Thần Minh’ nào. Cũng có nghĩa là nếu hắn không đi sai đường, hắn sẽ trở thành “Mệnh Thần”, thật sự thì huynh đệ này của ngươi không tệ đâu…”
Diệp Quân gật đầu: “Xuất sắc giống ta vậy!”
Tông Tín im lặng.
Ở phía xa có một khí thế sao trời đáng sợ bỗng nổ tung, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, sâu trong vũ trụ có một quyền mang sao trời phá vỡ hư không, đánh thẳng vào đầu Ngôn Vương.
Đối diện cú đấm của Tông Tín, trong mắt Ngôn Vương trở nên dữ tợn, ông ta không lùi mà còn tiến tới, bay lên trời cao, đồng thời vung tay đánh về phía quyền mang sao trời kia.
Vì ông ta thường xuyên chiến đấu với cao thủ dị vực, vì thế khí sát phạt trong cú đấm của ông ta vô cùng đáng sợ, nắm đấm đánh ra như có hàng tỉ sinh linh bị giết chết, chiến ý ngút trời và khí sát phạt càn quét mọi thứ.
Cú đấm này của Cổ Bàn chỉ có hai chữ: Mạnh mẽ!
Nắm đấm đánh ra lao thẳng về phía trước như muốn phá nát mọi thứ.
Ầm!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc bỗng vang vọng trong đất trời, ngay sau đó, mọi người nhìn thấy một bóng người liên tục lùi lại.
Người đó là Ngôn Vương kia!
Ngôn Vương lùi lại tận vạn trượng, khí sát phạt và chiến ý đáng sợ trong nắm đấm của ông ta đều bị áp chế!
Thấy cảnh này, chúng thần trong sân đều hoảng sợ.
Ngôn Vương là bá chủ một phương ở điểm giao Hư Chân, tuy lúc này đã hạ thấp cảnh giới của mình xuống, nhưng mà người ở cách đó không xa cũng đâu phải bản thể!
Vậy mà vẫn rơi vào thế yếu?
Làm sao có thể?
Mọi người quay đầu nhìn Cổ Bàn ở cách đó không xa bằng ánh mắt khó tin.
Sau khi dừng lại, Ngôn Vương nhìn xuống cơ thể của mình, lúc này cơ thể của ông ta xuất hiện những vết nứt như mạng nhện, sau một hồi im lặng, ông ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn Cổ Bàn hư ảo ở phía xa: “Chưa đến thần cảnh lại có thực lực của thần cảnh, lợi hại!”
Cổ Bàn chậm rãi nhắm mắt lại, gã siết chặt hai tay, lúc này, gã có thể cảm nhận được quần tinh trong vũ trụ.
Sức mạnh!
Sức mạnh vô cùng vô tận!
Gã không chỉ nâng cao được chiến kỹ mà cả Đạo của gã cũng không ngoại lệ, lần này, cuối cùng gã cũng đã bước lên con đường Đại Đạo của chính mình.
Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng nói: “Đúng là không tệ, dùng chiến kỹ xây dựng Đạo của mình, ngươi là người đầu tiên mà ta gặp đấy. Nhưng mà Đại Đạo của ngươi vẫn chưa được thuần thục cho lắm, ngươi vẫn cần chút thời gian để hoàn thiện… Bây giờ ngươi có thể đi rồi, ta sẽ không làm khó ngươi”.
Lần này, ông ta thật sự khá là trân trọng nhân tài.