Chương 3: Tỷ Muội
Nàng bước vào, nghe tiếng động dưới giếng, thâm tâm bắt đầu hoảng sợ, cảm giác bất an về vấn đề gì đó.
Nàng nhìn xuống, liền thấy một cái xác của thanh y tỳ nữ nổi lềnh bềnh, mái tóc đen xoã dài rũ rượi trên mặt nước. Đôi mắt nàng ta trợn ngược lên trắng dã, đáng sợ đến ám ảnh.
Hoàng Diệp kinh hãi hét lên khiến người khác giật mình, tức tốc hoảng loạn bỏ chạy, lại đâm vào Bảo Trúc đang lo lắng chạy tới.
Bảo Trúc ôm lấy Hoàng Diệp, giọng run rẩy hỏi:
“Muội làm sao thế? Bình tĩnh lại, bình tĩnh! Đằng đó có thứ gì?”
Hoàng Diệp thở dốc, mồ hôi từng tuyến tuôn ra ướt đẫm mặt. Nàng ghì chặt Bảo Trúc vào lòng, miệng cứng không nói nên lời.
“Muội… Muội… Đằng đó, dưới giếng có tử thi!”
Bảo Trúc trợn mắt ngạc nhiên, không tin vào lời của Hoàng Diệp. Nàng ta bán tín bán nghi, hỏi lại muội muội đang xuống tinh thần của mình một lần nữa.
“Muội có bị hoa mắt không vậy? Làm sao giữa thanh thiên bạch nhật lại có tử thi được chứ?”
Nàng ta khuyên nhủ Hoàng Diệp tịnh tâm lại, rồi lặng thầm bước đến bên cái giếng và từ từ nhìn xuống cho rõ.
Ập vào mắt là một cái xác ghê tởm, nàng ta liền ngất lịm ngay xuống nền đất lạnh…
Nàng được đưa về phủ, cho người hầu quạt, rửa mặt, đến sáng hôm sau mới tỉnh. Hoàng Diệp cả đêm lo lắng cho tỷ tỷ, ngồi thức trắng đêm bên cạnh không muốn đi ngủ.
Bảo Trúc mở mắt ra, loáng choáng nhìn sang tấm màn màu tím nhạt bên cạnh, trong lòng vẫn còn dư âm của khoảnh khắc đáng sợ ấy.
Nàng từ từ ngồi dậy, liền bất ngờ trông thấy muội muội đang ngồi dựa vào tường ngủ thiếp đi, một phần cảm thấy tội lỗi, một phần lại lo lắng Hoàng Diệp có bị mệt mỏi không.
Bảo Trúc nhẹ giọng gọi nàng ta dậy, chỉ là mặt trời đã cao quá tường thành, hắt cả những tia nắng chói chang vào bên trong.
“Muội muội!”
Hoàng Diệp chợt tỉnh, nhìn thấy tỷ tỷ liền mừng rỡ, đôi mắt lại sáng lên như cẩm thạch.
“Tỷ tỷ! Tỷ đã ổn hơn chưa? Ngày hôm qua tỷ làm ta sợ muốn chết!”
Bảo Trúc gượng cười, xoa xoa đôi bàn tay lạnh ngắt của nàng rồi ôn hoà đáp lại:
“Ta không sao! Chỉ là hôm qua hoảng sợ tột độ nên mới ngất đi, phiền muội muội ngày đêm chăm sóc!”
“Tỷ tỷ thật là! Chúng ta xem nhau như người nhà, cần gì phải khách sáo như kẻ xa lạ!”
Hoàng Diệp nói xong, liền cho gọi người đến hầu hạ.
“Nhân Tâm, ngươi mau cho gọi vài tỳ nữ đến, chăm lo chải chuốt cho Trắc phúc tấn!”
“Dạ! Nô tỳ sẽ đi làm ngay, thưa chủ tử!”
Nhân Tâm nhún người một cái, mặt cúi xuống vâng lĩnh ý làm ngay.
Hoàng Diệp đứng dậy, giọng hơi uể oải, liền ra ý làm nũng với Bảo Trúc.
“Tỷ nhìn xem, cũng vì tỷ mà mắt muội bị thâm rồi này!”
Bảo Trúc cười khanh khách, để lộ núm đồng tiền xinh xắn trên đôi má đào.
“Muội thật là biết đùa! Ta nào thấy quầng thâm trên mắt muội? Ta chỉ thấy miệng lưỡi của muội cứ nũng nịu với ta, lúc nhỏ cũng vậy, cứ nhõng nhẽo đòi quà!”
Hoàng Diệp đỏ mặt, định chối nhưng thầm nghĩ lại: “Nếu như chối cãi, có khi tỷ ấy lại cho ra nhiều bằng chứng khiến ta mất mặt thêm!”
Nàng biết điều liền xin phép lui xuống:
“Muội không làm phiền tỷ nữa! Bây giờ còn phải bận sửa soạn, tắm rửa, đêm qua muội chưa chăm sóc bản thân mình chu toàn! Hiện cảm thấy khó chịu!”
Bảo Trúc cũng mỉm cười bao dung, không muốn trêu đùa nàng nữa, liền gật đầu cho lui xuống, hai tay đan chặt vào nhau, biểu ý nàng ta cứ yên tâm, bản thân hiện đang rất thoải mái.
Mãi đến trưa hôm đó, Ý Lan cho tập trung các cách cách lại chánh vương phủ, Hoàng Diệp và các nàng khác đã ngay ngắn chỗ ngồi, chỉ chờ mỗi Bảo Trúc đang trên đường đi đến…
Lệ Hằng ngồi nâng chén trà nóng trên tay, thổi phù vào cho bay hơi nóng khó chịu, húp nhẹ một ngụm mà tâm chẳng tịnh.
Nàng liền cất tiếng mỉa mai:
“Trắc phúc tấn ấy có lẽ đã quên rồi! Làm gì có chuyện sửa soạn lâu vậy chứ, chắc là biếng nhác không muốn góp mặt chung với tỷ muội chúng ta!”
Quyên Cơ liền ra lệnh cho một tỳ nữ đến bên cạnh, nói:
“Hoà Tâm, ngươi vừa nãy có học hỏi được gì không?”
Tỳ nữ kia lắc đầu, kính cẩn cúi thấp người, đáp:
“Dạ thưa, nô tỳ không dám học thói kiêu căng xem thường bề trên ấy, đặc biệt lại càng không dám không biết tôn ti trật tự, dĩ hạ phạm thượng với chủ tử!”
Quyên Cơ hài lòng cho nàng ta ra sau đứng, những lời ban nãy nói rõ to, phải chắc chắn khiến Lệ Hằng nghe thấy.
Quả nhiên không ngoài mong đợi, ả tức điếng người, miệng muốn buông lời chửi đổng mà không dám, liền nén lại trong lòng.
Tịnh Nhu khẽ cúi đầu cười thầm không ra tiếng, móc họng người khác như vậy, quả thực không tầm thường.
“Bảo Phúc Tấn đến!”
Một tên lính dõng dạc hô lên, mọi người bắt đầu ngồi ngay ngắn lại.
Bảo Trúc bước vào đại sảnh, cung kính hành lễ:
“Thần thiếp thỉnh an Đích Phúc Tấn!”
“Miễn lễ! Mời nàng an toạ!”
Bảo Trúc nhún người một cái, liền quay qua ngồi trên ghế một cách khoan thai, tay cầm chặt chiếc khăn mùi soa màu hồng phấn, thêu hình khổng tước xoè đuôi sặc sỡ.
Ý Lan nhìn nàng, lựa lời thăm hỏi:
“Đêm qua nghe nói nàng hôn mê sâu! Sáng nay có người báo nàng đã tỉnh dậy và xin góp mặt cùng tỷ muội chúng ta! Tỷ thật sự không biết muội đã khoẻ hẳn chưa, gay vì sợ thị phi của một vài người ở đây mà cố gắng đứng vững đến hành lễ?”
Bảo Trúc liền đáp lại, biểu cảm hài hoà trên gương mặt.
“Muội không sao, làm tỷ phải lo lắng rồi!”
Mi Trinh ngồi vỗ về cái trán, không biêt lựa lời mà nói lại:
“Đích phúc tấn nói những lời khó nghe như vậy, không sợ chúng tỷ muội ta buồn sao? Làm gì có ai thị phi chứ, chẳng qua cũng chỉ khẩu xà tâm Phật, đâu có ai dễ dãi nói lời yêu thương như những kẻ nai tơ thảo mai?”
Ý Lan thay đổi sắc mặt, biểu cảm không hài lòng. Nàng hít sâu một cái, lại thở ra một cái, khoé hạnh sắc bén hỏi nàng ta một câu:
“Vậy sao? Muội biết thế nào là thảo mai, thế nào là thị phi, thế nào là khẩu xà tâm Phật sao?”
Mi Trinh rùng mình, không dám đối diện thẳng với ánh mắt của nàng ta, tay chân run lên một cái, chỉ nói một câu cho qua chuyện.
“Thần thiếp chỉ nói bông đùa, tấm lòng của thần thiếp không hề có ý gì khác!”
Hàn Thủy ngồi lặng lẽ nhìn ra bên ngoài. Không khí cuối xuân bắt đầu rạo rực, cái nóng hậm hực bắt đầu xuất hiện khiến người khác khó chịu.
Nàng hoà nhã, nói:
“Dù sao Bảo Trúc tỷ tỷ cũng đã khoẻ mạnh, cần gì phải nói những chuyện khiến lòng người ganh ghét lẫn nhau? Cái nóng sắp đến gần, e là mọi người đều có một chút khó chịu!”
Ý Lan cười ấm áp, nói: “Muội nói phải! Cũng sắp lập hạ rồi, khắp nơi nói chung, trong phủ nói riêng, đều nóng cả…”
Lệ Hằng lấy ra chiếc quạt được đính hồng ngọc trên tay cầm, lấy ra quạt quạt vài cái rồi nói:
“Ây da, trời quả thật là nóng! Muội muội có cái quạt này cũng phần nào ức chế lại được!”
Hoàng Diệp thầm nghĩ: “Ả ta làm như chỉ bản thân mình có cái quạt trong phủ, nói lời nào chỉ muốn lôi ra đánh cho hả dạ thôi!”
Nhưng nàng biết cha của ả được Hoàng thượng coi trọng trong triều, không dám đả động tránh lời ra tiếng vào.
Ý Lan ngồi im lặng một hồi, mãn nhãn nhìn xuống mọi người. Nàng đưa tay lên xoa bụng, mỉm cười hạnh phúc khiến ai thấy cũng nghi hoặc ít nhiều.
Không đợi mọi người hỏi, nàng đã phân minh:
“Các muội muội, chúng ta cơ hồ rằng từ lúc tuyển tú đến nay cũng đã tầm ba tháng. Ta đã có hỉ rồi, các muội muội cảm thấy như thế nào?”
Dung Hoa nãy giờ im lặng bất ngờ “Hả?” lên một tiếng. Đám nữ nhân ai nấy khó chịu nhubgw cố thể hiện sự vui vẻ ra bên ngoài.
Hoàng Diệp mỉm cười chung vui:
“Chúc mừng tỷ tỷ, muội cảm thấy vô cùng mừng rỡ! Nếu sau này đứa trẻ ra đời, muội xin mạn phép muốn làm a di cho đứa trẻ! Không biết có được không?”
Ý Lan cười: “Được!”
Bảo Trúc cũng hân hoan trong lòng, cười đùa rằng:
“Tỷ chỉ quan tâm đến Hoàng Diệp muội muội, còn ta phải làm sao đây?”
“Vậy cả hai muội sẽ là a di của đứa trẻ!”
Ý Lan cho người đem thêm bánh trái hoa quả lên, xem là chúc mừng cái thai sẽ an yên chào đời.
Dung Hoa ngồi không yên chỗ, lòng nặng như bị một tảng đá to đè nén khó chịu.
Nàng liền đứng dậy, mồm miệng nhanh nhảu nói:
“Đích phúc tấn thứ lỗi, muội bỗng dưng nhức đầu dữ dội, xin phép lui xuống!”
Ý Lan mỉm cười, trong lòng có chút cụt hứng, cũng thông cảm một phần.
“Muội cứ nghĩ ngơi go thật khoẻ, sức khỏe là quan trọng nhất!”
Dung Hoa cúi người hành lễ, giọng ngọt ngào nói:
“Đa tạ tỷ, muội chỉ sợ khiến mọi người mất vui!”
Ý Lan hiền lành lắc đầu, ban cho nàng ta một ít hương về đốt lên ngửi cho thoải mái.
“Ban cho Trắc phúc tấn một ít Hồng Nhu Hương!”
Dung Hoa nhận lấy, liền cúi người đa tạ. Dáng vẻ nhu mì của nàng khiến Lệ Hằng nhìn không thuận mắt, cho rằng thảo mai, nịnh hót để qua mặt.
Dung Hoa về phòng, ung dung đẩy chiếc rèm châu qua một bên, ngồi trên bàn trang điểm mà thở dài.
Cung nữ của nàng, Thị Tâm ân cần đứng bên cạnh hỏi han:
“Chủ tử, từ lúc biết được Đích phúc tấn có hỉ, nô tì thấy người không vui!”
Dung Hoa nhìn thẳng vào gương, vừa tháo đôi bông tai bằng vàng xuống, vừa não nề nói:
“Làm sao ta vui được chứ? Nàng ta được thân vương sủng ái, chưa gì đã có hỉ, Phong Lãng Hương Trị Thị dựa sức vào ta rất nhiều, vậy mà lại không tài nào có được!”
Thị Tâm cúi người thầm nhủ vào tai Dung Hoa:
“Phong Lãng Hương Trị thị tuy muốn chủ tử có hỉ càng sớm càng tốt, nhưng đến sớm không bằng đến đúng lúc! Người chờ cơ hội đến khi Minh Thân Vương đăng cơ, sẽ là tốt nhất!”
Dung Hoa giật mình, quay qua khó chịu mắng: “Hồ đồ! Ngươi có gan dám đoán chuyện quốc sự, dám nhận xét ai sẽ được Hoàng đế giao trọng trách nhiệm gánh vác giang san hay sao?”
Thị Tâm tán vào mặt mình một cái, quỳ xuống lắp bắp:
“Nô tỳ không dám, xin chủ tử thứ tội!”
Dung Hoa thở dài, cho cô ta đứng lên. Nàng ngẫm nghĩ một hồi lâu, liền tươi rói nói tiếp:
“Nếu tân đế kế vi là Tứ a ca, có lẽ lời của ngươi có phần nào đúng đắn! Nhưng nếu không phải, ta cũng sẽ tìm cách làm cho phải!”
Nàng mỉm cười nhìn gương mặt sắc sảo lạnh lùng của mình trong gương, ánh mắt sắc hạnh như lưỡi kiếm muốn chém nát những kẻ cản trở, lạnh lùng, khô khốc đến gai người.
“Còn hỉ sự của Đích phúc tấn có giữ được hay không, ta cũng không biết! E là phụ thuộc vào ý trời, tốt thì giữ được, còn không thì một mất một còn!”
Thị Tâm lấy chiễ lược ngà lên chải tóc cho nàng ta, lựa lời thêm dầu vào lửa:
“Nếu có thể giúp Minh Thân Vương kế vị Đại An rộng lớn, người sẽ được Di Đại Quý Phi để mắt và nâng đỡ!”
Dung Hoa cười lạnh, ánh mắt thâm sâu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói tiếp:
“Không những thế, Phong Lãng Hương Trị thị còn được phước phần cao quý quang vinh nhiều hơn, gia tộc của ta sẽ lấn át Ô Lạp Nan Các thị quyền quý của ả Bảo phúc tấn kia, đúng chứ?”
Thị Tâm cười, nhẹ giọng:”Dạ!”
“Ngươi lui xuống, lấy một ít Hồng Nhu Hương ra xài, để thể hiện tấm lòng tỷ muội thân thiết giữa ta và Đích phúc tấn!”
Thị Tâm lui xuống, lấy một cái lư nhỏ, bỏ hương vào đốt lên.
Trong nháy mắt, khói mịt mờ bay như sương như khói, hương hồng hoa thơm dịu khiến Dung Hoa thư giãn một phần…
Nàng ta ngồi trên ghế, vuốt ve đoii bàn tay trắng muốt của mình, lại tự mãn khen nó đẹp.
“Ta nhất định sẽ là bông hoa rực rỡ nhất… Ta phải là Hoàng hậu của Đại An to lớn này!”…
Hoàng Diệp ngồi cùng các tỷ muội, bàn chuyện phím cũng khoảng một canh giờ rồi giải tán.
Nàng đi dạo một vòng Ngự Hoa Viên, nghe nói đâu là Hoàng đế đã cho người xử lý cái xác dưới giếng hôm trước. Nghe danh là tú nữ vừa nhập cung.
(Từ lúc Hoàng đế kế vị, cứ năm năm một lần, sẽ bắt đầu tuyển tú thập nhị kỳ, năm tuyển tú lần này là năm Trùng Toả thứ 35.)
Đó là xác của Tuân Tiệp Dư, vừa được sủng ái lại phải chôn vùi thể xác dưới đáy thủy tỉnh lạnh lẽo.
“Cuộc chiến thâm cung thật khó lường!”
Hoàng Diệp thầm nghĩ. Bất giác nàng lại rơi nước mắt, sống mũi cay cay lại thêm phần trời nóng khiến người động lòng không an.
Nàng đi một mình, Bảo Trúc muốn theo cùng nhưng bị ngăn cản, muốn nàng ta ở lại nghỉ ngơi, dù sao trời đang dần chuyển mùa nóng bức, đã bệnh sẽ bệnh thêm.
Hoa rụng hết rồi… Lá tan tác bay theo gió mà rơi xuống khắp nơi, từng cánh từng cánh phai hương tàn sắc, không còn xinh đẹp như trước nữa.
Nàng thầm nghĩ đến số phận nữ nhân, trong bao loại sách đều tòng quyền nam nhân, nữ nhân vô cùng uất ức và chịu thiệt thòi.
Phẫn uất thì cũng được, nhưng dám đứng lên thay đổi, dám ra mặt tấu trình với vua thì lại sợ bay đầu, không khéo bị cho là khi quân, phạm thượng, cả gia tộc sẽ đứng ngồi không yên.
Còn im lặng chịu đựng thì biết bao người nữa gặp cảnh lầm than bi đát?
Nàng ngậm ngùi nhìn bức tường thành màu đỏ rực cao ngạo trong thành mà buồn bã.
Nếu gió hiểu ý hoa, xin đừng để hoa tàn… Nếu người hiểu tình ta xin đừng làm ta khổ… Nhưng gió nào hiểu hoa, người nào thấu tình cảm?
Nam nhân chỉ ỷ quyền cậy thế, lúc nào cũng gia trưởng ức hiếp nữ nhân, trong nhà thì đánh đập thê tử, ngoài đường thì kiêu ngạo với bao người…
Chuyện vừa nói chỉ là dân đen tầm thường, đến các vị quý tộc hiểu sâu học rộng còn kinh thiên động địa hơn nhiều bậc nữa.
Quả thật không dám nói đến, cũng là hạng ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà thôi.
Hoàng Diệp đến bên ngôi tạ hôm ấy, không còn rào cản trở nữa, nhưng đi qua vẫn sởn gai ốc, nổi da gà. Thật kì quặc!
Nghe nói người sau khi chết, hồn sẽ còn vất vưởng nơi vứt xác, còn tâm tư oán niệm, lưu lại mãi ở trần gian, không siêu thoát được.
Nàng thở dài một tiếng rồi lảng sang nơi khác, không dám ở lại lâu, nghĩ rằng tiện đường xem thử. Âm khí nơi đây cũng khá nặng, ở lâu cũng vận vào cơ thể ít nhiều, không tốt, không tốt.
Dạo bước quanh hàng hiên lan hoa một lúc lâu, nàng bỗng dưng thấy Trắc phúc tấn Dung Hoa và ngạch nương Di Đại Quý Phi đang nói chuyện với nhau.
Không hiểu nói gì, nhưng có vẻ họ thân thiết nhau lắm, không lầm lại tưởng biết trước nhau rồi.
Nàng cũng không chú ý, âm thầm quay người đi chỗ khác, dạo Ngự Hoa Viên cũng lâu rồi, hay là ghé qua bên Lâm Tịnh Nhu xem sao.
Phía bên Dung Hoa, nàng ta vừa kính cẩn hành lễ, liền lễ phép chào hỏi:
“Ngạch nương, trông người ngày càng trẻ trung, khoẻ mạnh và xinh đẹp hẳn ra!”
Di Đại Quý Phi hài lòng cười: “Con quá lời rồi!”