Chương 48 - Hai đại sứ
Hai người vừa đi trên hành lang thì bắt gặp người đại diện của Lệ Thành. Người kia liếc mắt sang Tần Gia Mộc đi bên cạnh Nhược Hàm, vẻ mặt thoáng lộ nét bất ngờ.
“Tần……”
Nhược Hàm còn chưa kịp nghe từ tiếp theo, Tần Gia Mộc lập tức lên tiếng chặn ngang: “Anh là giám đốc Ngôn của Lệ Thành đúng không? Lần đầu gặp mặt, mong sau này có gì anh giúp đỡ Nhược Hàm nhà tôi nhiều hơn.”
Anh nói xong, còn đưa tay rất tự nhiên lên vai Nhược Hàm vuốt ve.
Trông họ hoàn toàn giống một đôi vợ chồng bình thường.
Ngôn Thanh nghe qua hiểu ý Tần Gia Mộc, liền cười lớn đáp lại: “Anh Tần yên tâm. Cô Trần đây là người đại diện mới của Lệ Thành, chúng ta nhất định sẽ làm việc tốt đẹp cùng nhau.”
Tần Gia Mộc và Ngôn Thanh sau đó còn nói chuyện gì đó xem chừng rất hợp ý nhau, vậy mà Nhược Hàm chẳng nghe thấy gì. Từ lúc nghe được từ “Nhược Hàm nhà tôi” cô đã mờ mịt không còn tâm trí nghĩ ngợi những chuyện khác nữa.
Ngôn Thanh mỉm cười nói với Nhược Hàm: “Cô Trần đến rồi, chúng ta đi vào chuẩn bị chụp hình thôi.”
Là ngôi sao hoạt động trong giới giải trí được mấy năm, từng đại diện cho vô số thương hiệu khác nhau, một buổi chụp hình này không làm khó được Nhược Hàm.
Cô đi vào phòng hóa trang một mình, còn Tần Gia Mộc ở bên ngoài ngồi đợi.
Hóa trang và thay đồ mất kha khá thời gian, anh đứng yên một chỗ mãi cũng chán nên đi dạo mấy vòng cho thoáng.
Thoáng một cái đã gần một năm trôi qua kể từ khi tin đồn hẹn hò của anh và Nhược Hàm. Anh vẫn nhớ ngày hôm đó gặp cô lần đầu tiên đã ấn tượng bởi sự cao ngạo lạnh lùng thể hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp.
Đó là lần đầu tiên anh biết được đến thực sự có một người con gái xinh đẹp như tiên nữ, vừa trong sáng vừa quyến rũ.
Chỉ là khi ấy anh không có cảm tình với thái độ ngạo mạn của Nhược Hàm, cho nên một chút ấn tượng bởi ngoại hình cũng nhanh chóng tan biến như làn gió thoáng qua.
Sau này tiếp xúc với cô nhiều hơn, Tần Gia Mộc phát hiện ra người con gái bên ngoài luôn kiêu ngạo không đặt ai vào mắt chẳng qua cũng là để che giấu đi những tổn thương từ tận sâu trong trái tim cô mà thôi.
Người bên ngoài càng cố tỏ ra mạnh mẽ, tâm hồn lại càng mong manh yếu đuối hơn bất kỳ ai.
“Tần thiếu.”
Trong lúc Tần Gia Mộc đang đắm chìm trong dòng hồi tưởng về quá khứ, Ngôn Thanh từ bao giờ đã đứng ngay sau lưng anh.
“Đừng gọi tôi như vậy, người khác sẽ nghe thấy được.”
“Cho dù tôi có gọi như thế nào thì cậu vẫn là Tần thiếu thôi.”
Ngôn Thanh đã nói đến vậy, Tần Gia Mộc cũng không nói thêm gì về vấn đề này nữa, anh quay lưng lại nghiêm túc hỏi:
“Tại sao lần này Lệ Thành lại đồng ý để Nhược Hàm làm đại diện nhãn hàng?”
Công ty mỹ phẩm Lệ Thành là công ty con trực thuộc tập đoàn Hoa Đại, một trong những tập đoàn đa ngành lớn ở phía nam, tuy nhiên trụ sở của Lệ Thành lại đặt ở Đại Bắc.
Tần Gia Mộc rơi vào trầm tư, anh nghĩ miên man về những chuyện xảy trong quá khứ, thật lâu sau mới chậm chạp lên tiếng: “Người nhà họ Tần trước giờ đều không ưa tôi, vì sao lần này lại dễ dàng đồng ý để cô ấy trở thành người đại diện?”
Vẻ mặt Ngôn Thanh lộ rõ sự khó xử đắn đo mãi, cuối cùng vẫn chọn nói hết những gì mình biết:
“Thật ra quyết định chọn vợ của cậu làm đại sứ không phải ý của Tần gia. Lệ Thành chỉ là một công ty con dưới trướng Hoa Đại nên bọn họ trước giờ không mấy để tâm người nổi tiếng nào đại diện cho thương hiệu cả, nhưng sau khi biết người được chọn là cô Trần thì phản đối rất nhiều.”
“Vậy bằng cách nào mà Tịnh Hòa và Lệ Thành vẫn ký hợp đồng được?” Tần Gia Mộc ngạc nhiên hỏi.
“Nói gì thì nói, chủ tịch vẫn là người có quyền quyết định trong mọi việc cho dù là Hoa Đại hay Lệ Thành. Có điều người nhà họ Tần không hài lòng, thời gian này thường xuyên làm khó ngài ấy lắm. Rốt cuộc chủ tịch vẫn phải đáp ứng yêu cầu của họ, trong đợt quảng bá sản phẩm mới này không chỉ có cô Trần mà còn phải đưa người đại diện do bọn họ chọn để cùng nhau hợp tác.”
“Đợt quảng bá này không chỉ có một mình Nhược Hàm? Cậu có biết người kia là ai không?”
Quả nhiên là Tần gia, sẽ không có chuyện dễ dàng cho qua như thế. Tần Gia Mộc đã quá quen với thái độ của những người đó, đến nỗi những việc họ muốn làm và sẽ làm anh đều có thể đoán trước được.
Có điều người được Tần gia đích thân chọn lựa là ai? Phải là kẻ thế nào mà khiến cho họ tin tưởng để đứng ra đối đầu với anh và Nhược Hàm?
“Về chuyện này…..” Ngôn Thanh lắc đầu bất lực “Tôi chỉ biết được bao nhiêu đó thôi. Bọn họ giữ rất kín danh tính của người kia, kể cả tôi là người phụ trách cũng không tài nào đoán ra hay điều tra được gì. Dẫu sao tôi cũng là người của chủ tịch, dĩ nhiên có những thứ mà Tần gia không thể để tôi biết được.”
“Tôi biết rồi.”
“Tần thiếu, thật ra chủ tịch rất thương cậu, nhưng ông ấy cũng có chỗ khó xử của mình nên không thể hiện ra thôi. Những điều chủ tịch có thể làm cho cậu, ông ấy đều sẽ cố gắng hết sức, bao gồm cả chuyện hợp tác lần này. Ông ấy biết cậu yêu cô Trần, hai người đã kết hôn mà cô Trần vẫn chưa một lần đặt chân đến nhà họ Tần, nên vẫn luôn ưu ái hai người hết mức có thể.” Ngôn Thanh sợ Tần Gia Mộc nghĩ nhiều nên ra sức động viên.
Anh rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Cậu không cần phải nói nhiều như thế. Tôi đã lớn lên trong môi trường đó, những gì cần hiểu tôi đều hiểu cả.”
……….
Nhược Hàm trang điểm và thay váy xong, ngoại hình vốn đã xinh đẹp lại càng thêm phần lộng lẫy, những nhân viên trang điểm trong phòng cũng không khỏi thốt lên:
“Cô Trần thực sự rất hợp với phong cách trang điểm này, chẳng trách lại trở thành đại sứ cho Lệ Thành.”
Đáp lại lời khen của họ, Nhược Hàm cười lịch sự: “Mọi người quá lời rồi, chúng ta bắt đầu chụp hình thôi.”
Nữ nhân viên hậu cần đã đứng đợi sẵn ở cửa từ trước, thấy cô thay đồ xong thì đưa cô đi đến studio chụp hình quảng bá.
Khi Nhược Hàm vừa đến nơi, Tần Gia Mộc đã có mặt từ trước, anh nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, sau đó mỉm cười bí hiểm.
“Anh sao vậy? Trông tôi không đẹp sao?” Cô khó hiểu nhìn anh.
Đương nhiên là không phải, là hoàn toàn ngược lại. Gương mặt băng thanh ngọc khiết, vóc dáng cao ráo nổi bật trong chiếc váy đỏ hai dây xẻ tà càng tôn thêm nét quyến rũ sắc sảo của Nhược Hàm.
Thường ngày cô vẫn ăn mặc rất phóng khoáng, nhưng nhìn thế nào vẫn mang nét trẻ trung thuần khiết như thiếu nữ, còn hôm nay lại giống hệt như một người phụ nữ trưởng thành, chín chắn.
Nhược Hàm đứng vào giữa bối cảnh được bày trí sẵn, bắt đầu tạo dáng cùng với cây son đỏ trên tay.
Từng nụ cười ngọt ngào, từng cái liếc mắt đầy phong tình khiến Tần Gia Mộc đứng từ xa nhìn cũng phải ngẩn ngơ.
Hôm nay trông cô giống một nàng hồ ly vậy, quá đỗi cuốn hút làm anh không rời mắt được.
Nhược Hàm trong công việc đều vô cùng nghiêm túc, thái độ của cô cũng rất chuyên nghiệp, vậy nên buổi chụp hình diễn ra khá thuận lợi. Trong lúc giải lao, cô đến xem thử ảnh chụp, bức nào cũng rất hoàn hảo, gần như không cần chỉnh sửa gì nhiều, xem một hồi cả cô, nhiếp ảnh gia và Ngôn Thanh đều hài lòng.
“Ái chà, mọi người đều đến đông đủ quá. Tôi là người đi muộn nhất rồi ha, cảm thấy thật có lỗi quá đi mất.”
Trong lúc tất cả đang tập trung giúp Nhược Hàm có được những bức hình đẹp, đột nhiên từ phía sau vang lên giọng nữ mà cô và Tần Gia Mộc không thể không quen.
Liễu Tư Nguyệt.
Cô ta xuất hiện với chiếc váy đen ôm sát người, kiểu trang điểm đậm quen thuộc, mái tóc uốn xoăn lơi, dáng vẻ lả lướt vô cùng.
Liễu Tư Nguyệt liếc mắt về phía Tần Gia Mộc đầy tình ý, nhưng anh không thèm quay sang nhìn cô ta, chỉ lạnh lùng hỏi:
“Cô đến đây làm gì?”
Nhược Hàm cũng rất bất ngờ, nhưng nhìn thấy ánh mắt đưa tình của Liễu Tư Nguyệt, trong lòng chợt cảm thấy khó chịu. Cô quay mặt sang chỗ khác, lời thốt ra vẫn lộ rõ sự kiêu ngạo:
“Mới sáng sớm đã làm ầm ĩ cả mạng xã hội lên, bây giờ vẫn còn tâm trạng đến đây à? Tôi nghĩ lúc này cô nên ở công ty chủ quản giải quyết đi chứ.”
Liễu Tư Nguyệt rời mắt khỏi Tần Gia Mộc nhìn về phía cộ, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Cũng chỉ là ảnh hẹn hò thôi mà. Yêu thì thừa nhận là yêu, có gì đâu mà phải giải quyết. Phải không, anh Tần?”
Cô ta lướt qua anh đi thẳng đến chỗ Nhược Hàm,“Lần đầu tiên chúng ta cùng hợp tác, chắc chắn sẽ làm việc vui vẻ chứ nhỉ!”
Cô không khỏi kinh ngạc: “Hợp tác? Tôi và cô?”
Liễu Tư Nguyệt thấy thái độ Nhược Hàm ngạc nhiên như vậy, trong lòng vô cùng đắc ý. Cô ta bật cười cao giọng:
“Mọi người chưa biết gì sao?”
Nhược Hàm nhíu mày cẩn trọng hỏi: “Biết chuyện gì?”
“Người đại diện cho dòng sản phẩm mới của Lệ Thành không chỉ có một, mà là hai. Tôi và cô đều sẽ là đại sứ nhãn hàng.”
Cô không tin vào tai mình, lúc Liễu Tư Nguyệt vừa dứt lời tức khắc quay sang nhìn Ngôn Thanh chất vấn:
“Chuyện này là sao? Tại sao tôi không hay biết gì về việc sẽ có thêm một đại sứ nữa?”
Ngôn Thanh bối rối không biết nên đáp lại thế nào, anh bảo những nhân viên khác ra ngoài nghỉ ngơi trước, vừa định lên tiếng giải thích thì Liễu Tư Nguyệt lại cướp lời:
“Có gì đâu mà cô ngạc nhiên vậy? Hai người chúng ta đều là đại sứ thương hiệu cũng là điều bình thường thôi mà. Đợt quảng bá sản phẩm mới có hai đại sứ, một người là do Lệ Thành chọn, một người là do Hoa Đại chọn.”
Một câu này của cô ta, Nhược Hàm nghe không hiểu, còn Tần Gia Mộc lại hiểu rất rõ thâm ý bên trong.
Người phụ nữ nham hiểm như Liễu Tư Nguyệt, cô ta làm cách nào mà khiến Tần gia tin tưởng muốn nâng đỡ để đối đầu với Nhược Hàm?
Hơn nữa, chỉ mới sáng sớm hôm nay, cô ta còn bị tung ảnh hẹn hò yêu đương với bạn thân anh là Lục Thanh Thương nữa.