Chương 64
Bởi vì căn nhà ở trước đó đã trả lại nên hiện tại cô phải ở khách sạn, mà vị trí của khách sạn cô đang ở khá gần với nhà của Takehiko thuê, mấy ngày gần đây đều là anh đưa đón cô đến công ty làm việc. Mấy ngày đầu Yumi còn e ngại, chưa nói đến chuyện dễ bị mọi người trong công ty đồn thổi, chỉ nói đến việc cô biết Takehiko có tình cảm với mình cô đã thấy không tiện rồi.
Mỗi tối khi gọi điện thoại cho Sato cô đều nhắc đến vấn đề này, nhưng Sato chỉ nói “Không sao đâu, có cậu ấy đưa đón em anh cũng yên tâm.”
Anh yên tâm thật sao?
Rất nhiều lần Yumi cố tình nói là cô cảm thấy Takehiko có tình cảm với mình cho Sato nghe, Sato cũng xác nhận với cô đó là thật sự. Vậy mà anh vẫn yên tâm được sao? Để người yêu của mình đi cùng một người khác giới mà người đó cũng có ý với người yêu mình. Anh thật sự là quá thoải mái hay là do bản thân anh chưa đủ yêu cô đến mức độ phải sinh ra ghen tuông.
Tất cả những điều này Yumi đều muốn biết.
Nói thật là cảm giác khi đã quá yêu một người mà đối phương vẫn luôn giữ thái độ hờ hững như vậy thật sự là rất mệt mỏi.
Đang chìm trong suy nghĩ đột nhiên điện thoại của Yumi reo lên, cô nhìn tên người gọi đến ánh mắt xẹt qua một tia thất vọng, cuối cùng vẫn đưa tay nhấn vào nút nhận cuộc gọi.
Người gọi đến là Takehiko, có vẻ như anh đang ở bên ngoài bởi vì Yumi nghe thấy xung quanh anh có tiếng ồn.
Takehiko nói, “Sáng nay ăn bánh Okonomiyaki nhé?”
Mấy hôm nay các bữa ăn của Yumi đều do Takehiko chuẩn bị, nói đúng hơn là anh ăn gì thì cô sẽ ăn đó. Yumi đối với chuyện này cũng không dám ý kiến gì, tuy Takehiko không còn là sếp của cô nữa nhưng tính cách áp đặt của anh vẫn còn đó, chỉ cần cô nói ‘không”, ánh mắt của anh sẽ tối lại, cả người phản phất khí lạnh, không chỉ cô mà bất cứ người nào khi đối mặt với Takehiko đều sẽ răm rắp nghe lời.
Yumi thoải mái nói, “Vâng, vậy thì anh mua thêm sữa gạo nhé.” Bánh Okonomiyaki khá mặn, nếu có thêm sữa gạo thì sẽ rất ngon.
Takehiko nói “Ok” rồi tắt máy.
Yumi cũng mặc kệ điện thoại tự tắt cô vẫn đưa mắt nhìn những bông tuyết nhỏ đang rơi trước mặt, đây là trận tuyết đầu tiên kể từ khi cô đến Nhật, cũng là trận tuyết đầu khi cô và Sato chính thức yêu nhau.
Sáng nay bên sân Twis có lãnh đạo đến để kiểm tra tiến độ tu sửa sân, Takehiko lái xe đưa Yumi đến ngang cổng Twis liền dừng lại để cô đi vào còn mình thì vẫn lái xe đến công ty.
Vừa vào đến cửa Yumi đã gặp Hiroshi đang đứng nghe điện thoại. Cô mỉm cười gật đầu với anh xem như chào hỏi, vừa hay Hiroshi đã nghe điện thoại xong, anh nhìn cô hỏi “Sao hôm nay em đến sớm thế?”
Yumi mỉm cười đáp, “Em nghe nói hôm nay bọn anh có lãnh đạo ghé thăm, em đến sớm để xem có gì cần chuẩn bị trước không?”
Hiroshi nghe xong thì xua tay, “Cũng không có gì quan trọng đâu, có chuyện gì thì bên người phụ trách sẽ xử lý, em đừng lo lắng quá.”
Yumi gật đầu một cái sau đó cùng với Hiroshi đi vào trong. Vừa đi Hiroshi vừa hỏi, “Em và Sato vẫn tốt chứ?”
Nét mặt Yumi thoát qua một tia buồn nhẹ, cô khẽ gật đầu, “Vẫn tốt ạ.”
Hiroshi có lẽ nhìn ra được điều gì đó, anh nói “Ngày mai anh có việc phải đến sân vận động quốc gia mấy ngày, em có muốn đi cùng anh không, Sato hiện tại cũng đang ở đó.”
Biểu cảm của Yumi có chút không tự nhiên, trong lòng cô không hiểu sao lại có chút thấp thỏm. Cô không biết bản thân mình có nên đi hay là không.
Suy nghĩ này hiện ra có gì đó hơi buồn cười, rõ ràng Sato là bạn trai của cô, vậy mà đến cả việc cô đến tìm anh cũng cảm thấy không được tự nhiên.
“Chắc không cần đâu ạ, em đến có khi sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh ấy.”
Hiroshi nhìn cô, giọng nói pha thêm sự bất đắc dĩ, “Có gì mà ảnh hưởng, anh đã tính rồi, em đại diện cho phía công ty của em sang đó khảo sát sân vận động quốc gia để có thêm ý tưởng tu sữa sân Twis.”
Thấy cô có vẻ lo lắng anh nói tiếp, “Em yên tâm đi, chúng ta thật sự đến vì công việc nên sẽ không gây ra ảnh hưởng gì. Còn nữa, Sato là bạn lâu năm với anh, tính tình cậu ta như thế nào anh hiểu rất rõ. Cậu ta là người cuồng công việc nhưng tình cảm dành cho em chắc chắn là thật. Em cứ yên tâm đi!”
Yumi không biết phản ứng thế nào nên đành gật đầu, “Vâng, vậy để buổi trưa em sẽ nói chuyện với anh Takehiko.”
Sau bữa trưa Yumi dè dặt gõ cửa phòng làm việc của Takehiko, anh có vẻ như rất bận, sau khi nói “Vào đi” liền chăm chú xem tài liệu, đến người bước vào là ai anh cũng không để ý.
Yumi đặt một ly cà phê mình vừa pha lên bàn của Takehiko, lúc này anh mới kinh ngạc ngẩn đầu lên. Đã lâu rồi anh không còn uống cà phê, thư ký của anh biết điều đó nên không bao giờ pha cà phê cho anh, vậy nên khi nhìn thấy ly cà phê nghi ngút khói anh mới kinh ngạc như vậy.
Yumi do dự không biết bây giờ nên gọi anh như thế nào, thấy Takehiko nhìn mình cô liền nói, “Tiền bối, ngày mai em muốn đến Tokyo mấy ngày.” Cô thật sự không dám nói mình muốn đến sân vận động quốc gia.
Takehiko khẽ nhìn cô sau đó lại cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, âm thanh trong cổ họng khẽ phát ra “Ừm.”
Yumi có hơi căng thẳng, cô còn nghĩ Takehiko sẽ dò hỏi xem cô đến Tokyo làm gì, cuối cùng anh lại chỉ “Ừm” một tiếng rồi thôi.
Thấy Takehiko thật sự không muốn hỏi cô liền nói, “Ngày mai em sẽ đi nhờ xe của anh Hiroshi bên sân Twis, em đi hai ngày rồi sẽ về ngay.”
Takehiko vẫn không ngẩng đầu lên, anh đẩy một tập tài liệu về phía trước nói “Không vội, em cứ xử lý tốt việc của mình, nhân tiện mang cái này và vật phẩm đến công ty mẹ ở Tokyo, vật phẩm thì ra hỏi Emi ở bên ngoài.”
Yumi nhận lấy sấp tài liệu, hai mắt cô hơi phát sáng, cô nói “Vâng” rồi xoay người đi nhanh ra ngoài.
Cô không hề hay biết khi cô quay lưng đi gương mặt của người phía sau đã ngẩng lên, anh tháo mắt kính xuống, hai ngón tay khẽ day day phần thái dương của mình. Anh biết, người anh có thể giữ nhưng tâm trí của họ anh sẽ không có cách nào mà giữ được.