Chương 40
Xung quanh vang lên tiếng chào hỏi, Akayo là giám đốc nên đại diện tiến lên bắt tay với Sato “Chào anh, tôi là Akayo, là người phụ trách chính cho dự án lần này.”
Sato gật đầu “Chào anh.”
Akayo hướng vào Yumi đang đứng bên cạnh giới thiệu, “Đây là Yumi, cô ấy là trợ lý của tôi trong ngày hôm nay.”
Sato đưa mắt nhìn qua Yumi, nhưng khuôn mặt cô không biểu lộ gì, chỉ mỉm cười xa cách “Xin chào.” Đến cái bắt tay mà Sato đưa ra cũng không nhận.
Akayo có vẻ là nhìn ra được bầu không khí không hợp lý giữa hai người, anh cười giảng hòa nói, “Chúng ta vào việc luôn nhé.” Sau đó quay sang nói với Yumi “Cô giúp tôi trao đổi với Sato về thông tin sản phẩm và chủ đề buổi giảng hôm nay nhé.”
Yumi nhận lời, cô cầm sấp tài liệu trên tay của mình hướng về Sato, “Đây là thông tin của sản phẩm mẫu hôm nay, chú xem sơ qua đi…”
Ông Nogo thấy mọi người đã bắt đầu làm việc liền gật đầu nói, “Tôi đi sắp xếp nhóm sinh viên.”
Sato cúi đầu đọc sơ tài liệu, nhưng đôi mắt vẫn khẽ nhìn thoáng qua người bên cạnh.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo thun tay lỡ màu trắng, quần tây đen, áo bỏ vào quần, chân mang giày thể thao màu trắng, tóc cột cao để lộ một khuôn mặt xinh đẹp với làn da trắng không một vết thâm hay vết mụn nào. Trên người cô vẫn là một mùi nước hoa thoang thoảng quen thuộc, Sato nhớ cô từng nói đây là hương hoa Lavender, một loại hoa tượng trưng cho một tình yêu lãng mạn.
Yumi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ánh mắt nhu hòa của Sato đang nhìn cô, cô cố tình không để ý mà lạnh nhạt hỏi “Sao vậy, có vấn đề gì sao?”
Sato choàng tỉnh, khẽ lắc đầu “Không, không có vấn đề gì cả.”
Thấy Yumi tỏ ra bình tĩnh lại tiếp tục xem máy tính bảng trên tay, Sato không nhịn được nói khẽ “Chuyện tối qua…xin lỗi em…”
Lần này cái ngẩng đầu của Yumi mang theo dáng vẻ nghiêm túc, “Xin lỗi, ngoại trừ công việc ra tôi sẽ không nói chuyện ngoài lề. Nếu chú đã xem xong thông tin sản phẩm, vậy chúng ta đến xem sản phẩm mẫu rồi chuẩn bị quay hình nhé.”
Sato im bặt, đôi mắt thoáng qua vẻ không tin, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu “Được.”
Sản phẩm lần này Sato giới thiệu là một chiếc áo lót GPS được các cầu thủ và vận động viên thể thao sử dụng. Yumi căng chiếc áo ra trên bàn, chỉ vào những điểm cần chú ý “Chỗ này đã được bên công ty chúng tôi cải tiến thêm, ngoại trừ có thể đo được nhịp tim của người mặc, còn có thể phát hiện ra một số vấn đề về sức khỏe thông qua nhịp tim.” Sau đó lại chỉ vào điểm trên ngực áo, “Đây là con chíp đo nhịp tim, còn thiết bị gắn phía sau lưng thì vẫn có tác dụng như những chiếc áo khác, nhưng đã được cải tiến gia tăng tốc độ thêm…”
Sato nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Yumi trong lòng khẽ chua xót, muốn mở miệng nói thêm gì đó với cô nhưng Akayo đã đi lại, “Nhóm sinh viên đã đi vào rồi, chúng ta bắt đầu ghi hình nhé.”
Sato và Yumi đồng thời gật đầu, Sato điều chỉnh lại quần áo trên người mình rồi bước về hướng bục giảng.
Bộ phận hỗ trợ kỹ thuật nhận lấy USB của Sato rồi cắm vào máy tính, rất nhanh trên màn hình đã hiển thị nội dung của bài giảng hôm nay. Nhóm sinh viên lần lượt đi vào, tổng số sinh viên được chọn lên đến hơn ba mươi người, căn phòng vì vậy mà có vẻ đông đúc hơn.
Thấy nhóm sinh viên đã vào đầy đủ, Sato tiến lên vị trí giữa bục giảng, “Xin chào các bạn, tôi là Sato, sẽ là giảng viên chuyên ngành trọng tài của mọi người ngày hôm nay.”
Bên dưới vang lên tiếng chào lại, lẫn trong đó còn có tiếng người trầm trồ “Đây chính là trọng tài nổi tiếng Sato đó…”
Đợi cho âm thanh lắng xuống, Sato mỉm cười nói, “Chúng ta bắt đầu luôn nhé.”
Nói xong liền dùng điểu khiển hướng về màn hình nhấn một cái.
“Trước khi vào bài giảng, tôi muốn hỏi các bạn nghĩ thế nào về ngành trọng tài bóng đá?”
Bên dưới có người giơ tay lên, Sato mỉm cười mời cậu ta trả lời.
“Theo em biết là một trọng tài bóng đá rất là ngầu vì là người phán xét và điều khiển một trận bóng, là người có quyền lực cao nhất trong mọi trận đấu.” Cậu sinh viên đưa ánh mắt sùng bái nhìn Sato, tuy rằng nội dung câu trả lời có phần lủng củng nhưng lại khiến mọi người xung quanh bật cười, bầu không khí vì vậy mà thoải mái lên không ít.
Sato gật đầu mời cậu ta ngồi xuống, rồi lại hỏi tiếp “Còn ai có suy nghĩ khác nữa không?”
Phía dưới lại có người giơ tay lên, sau khi được Sato mời cậu ta nói “Theo em ngoại trừ ngầu ra làm trọng tài cũng rất áp lực, bởi vì là người quyết định xử phạt những tình huống sai phạm của cầu thủ, nếu không xử lý tốt sẽ khiến cho các cầu thủ bạo động.”
Sato gật đầu, xong lại mời thêm một người khác.
“Còn em thì nghĩ không phải ai cũng có thể trở thành một trọng tài bóng đá thực thụ, bởi vì ngoài những kiến thức chuyên môn ra còn phải là một người cẩn trọng, nghiêm nghị, đôi khi còn cần phải hung dữ nữa.”
Sato bật cười, đến cả Yumi và Akayo đang đứng bên dưới cũng mỉm cười theo.
Sato nhấn nút điều khiển, màn hình bắt đầu vào nội dung bài giảng, “Tôi rất vui vì các bạn đều có những nhận định đúng về ngành trọng tài bóng đá. Nhưng ngoại trừ những điều mà các bạn đã chia sẻ ở trên ra, chúng ta cần quan tâm nhiều hơn về vấn đề sức khỏe của một trọng tài. Vì sao ư? Bởi vì đi đôi với kiến thức và kinh nghiệm là một sức khỏe tốt, có thể đồng hành cùng các cầu thủ xuyên suốt hơn 90 phút trên sân cỏ…”