Chương 89: Trường sinh bất lão
Sau đó, ở một mảnh trắng xóa nào đó, trong một không gian không có điểm đầu và điểm cuối, không có bất kì cái gì, Tuế Văn khôi phục lại một vài mảng ý thức.
Nhưng phần ý thức này quá mỏng manh, còn mơ hồ, còn không đủ để Tuế Vă khôi phục lại đầu óc.
Hắn cứ ngơ ngác ngây người ở nơi này, mặc cho thời gian kéo dài, gấp lại, xoay tròn, vòng vòng.
Cho đến khi hắn phát hiện ở đây dường như có một đám mây trắng đang trôi nổi, nhìn rất giống một con chim xinh đẹp.
Hắn bỗng nhiên nhớ lại Thời Thiên Ẩm.
Sau đó, tất cả các kí ức đều quay lại, không gian biến mất, hắn tỉnh lại.
Giây phút mở to mắt ra một lần nữa, hắn nhìn thấy Thời Thiên Ẩm, nhìn thấy mí mắt khép kín của đối phương đang run run, giống như cánh chim dang ra, chuẩn bị cất cánh.
Trước khi đôi mắt kia thật sự mở ra, Tuế Văn hôn Thời Thiên Ẩm.
Đầu tiên là dịu dàng, sau đó lại cắn một cái, sau đó nói với Thời Thiên Ẩm ngay khi cậu mở mắt.
“Vương của tôi, chào mừng em đã tỉnh lại.”
Hắn thoáng dừng lại, thu lại toàn bộ bỡn cợt và trêu chọc, lại nói:
“Thiên Ẩm, chúng ta cược thắng rồi ——”.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, họ nhìn lẫn nhau, trong đôi mắt họ chỉ có nhau.
Giống như ánh mặt trời rực rỡ trong mắt, phản chiếu vui sướng tràn ngập trong lòng.
***
Từ chết đến sống, dài như đã trải hết toàn bộ luân hồi, nhưng nhìn thời gian kì thật cũng mới qua một ngày thôi.
Sau khi bò dậy khỏi giường, Tuế Văn nhanh chóng gọi điện báo bình an cho ông mình, sau đó lại nhận được tin tức trực tiếp về lần tai nạn này.
Tai nạn kết thúc vào đúng lúc Tuế Văn đâm Hình Bóng vào tim mình. Truyện Cổ Đại
Từ khi tiến vào quân bài, nạp quang cầu đầu tiên vào cơ thể, lực lượng thuộc về Vật Kị đã không ngừng cải tạo cơ thể hắn, mãi cho đến tận Vật Kị tàu thủy mới thôi, hắn hấp thu những mảnh nhỏ quang cầu, cơ thể hắn đã hoàn toàn biến thành đất ấm của Vật Kị.
Cho nên, chỉ khi cơ thể hắn chết đi mới có thể giết chết Vật Kị hoàn toàn.
Khi Vật Kị bị giết chết, tai nạn do Vật Kị dẫn phát tất nhiên cũng kết thúc. Sau khi tai nạn kết thúc, chính phủ và quân đội lập tức bắt đầu công việc cứu nạn, thống kê tổn thất, khống chế dư luận, bởi vì thời gian Vật Kị xuất hiện ngắn, thời gian không vượt quá một giờ, cho nên mặc dù Vật Kị khống chế toàn bộ mạng lưới tàu điện ngầm, nhìn bằng mắt thường thấy thiệt hại rất lớn nhưng tổn thất thật sự cũng nhỏ hơn so với dự kiến ban đầu.
Cùng với cứu chữa những người bị thương và tiến hành bố trí thỏa đáng cho người chết, đối với dư luận, tai nạn ly kì lần này được đưa tin là động đất gây nên hiện tượng sụt lún trên diện rộng, còn điều tra ngầm thì Tuế Văn không rõ.
Sau sự kiện đó một tuần, tất cả thành phố đã quay trở lại quỹ đạo. Trên tin tức buổi tối chỉ còn lại là trong nước, ở đâu xuất hiện nhiều công ty tổ chức quyên góp từ thiện, ví dụ như tập đoàn Tô Thị đã quyên góp cho thành phố của Tuế Văn bao nhiêu, còn những chuyện khác đã xảy ra thì không được nhắc đến nữa.
Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm trở lại lớp học một lần nữa, học hành chăm chỉ, mỗi ngày đều hướng về phía trước, cố gắng chuẩn bị cho kì thi đại học.
Ngoài cửa sổ là một mảng xanh biếc, trên sân thể dục là âm thanh rèn luyện huyên náo.
Những âm thanh đó giống như những đám mây nhẹ nhàng bay đến từ phương xa rồi lại nhẹ nhàng bay đi.
Tuế Văn cùng làm đề thi với Thời Thiên Ẩm, đây là đề thứ 5 bọn họ làm trong hôm nay.
Số câu Thời Thiên Ẩm làm được hơi ít, cậu đang viết vẽ tùy ý trên bản nháp.
Tuế Văn chú ý tới điểm này, hắn nói với Thời Thiên Ẩm: “Tôi nhớ rõ trước đó em nói muốn mang tôi về nhà, giờ em lại đưa một nửa sinh mệnh của mình cho tôi, em còn có thể tìm được đường về nhà không?”
Thời Thiên Ẩm: “……” tâm trạng khẽ giảm xuống.
Tuế Văn an ủi đối phương, đồng thời nói ra suy nghĩ của mình: “Đừng lo, chúng ta có thể tạo nên một kế hoạch thật tốt, cùng nhau đi vòng quanh thế giới, thế nào cũng sẽ tìm được con đường về nhà em. Có điều trước đó, chúng ta cần làm bài thi cho tốt, thi đỗ một trường đại học tốt, tìm một công việc tốt, tương lai mới có tiền đi du lịch.”
Thời Thiên Ẩm buồn bực: “Không phải ông nội đã nói muốn cho ngươi kế thừa miếu, nhậm chức Ông Từ à?”
Tuế Văn: “Làm Ông Từ là không có tiền đồ!”
Thời Thiên Ẩm càng buồn bực: “Nhưng ông nội nói ông có rất nhiều tiền.”
Tuế Văn: “……”
Thời Thiên Ẩm: “Còn nói trong tai nạn lần này, ông có thể nhận được tin tức sớm, bảo vệ tốt cho mình là vì có thiện tin trong giây phút quan trọng đã mạo hiểm tính mạng gọi điện thoại báo cho ông.”
Tuế Văn: “……”
Tuế Văn quyết định nói sang chuyện khác: “Tóm lại, thế giới lớn như vậy, nghề nghiệp nhiều như thế, tôi không cần làm Ông Từ, chúng ta có thể đi làm thử những công việc khác tốt hơn, nếu như tôi muốn vẽ tranh, vậy em sẽ làm trợ lý cho tôi; nếu như em muốn làm nhà ảo thuật, vậy tôi có thể lấy đạo cụ cho em…”
“Còn nữa,” Tuế Văn bỗng nhớ đến một việc, hắn rất quan tâm đến chuyện này, “hiện giờ huyết thống của em bị pha loãng rồi, chúng ta mỗi người một nửa, vậy chúng ta còn có thể trường sinh bất lão không?”
Thời Thiên Ẩm suy nghĩ: “Ngươi nói trường sinh bất lão là chỉ 500 năm hay 1000 năm?”
Cậu nghiêm túc tính toán, trước đây, cậu chưa từng nghĩ đến bản thân mình sẽ vì vấn đề thời gian này tính toán chi li…
Tuế Văn: “Đều không phải, nó là thời gian chúng ta cùng ở bên nhau.”
Nói xong, Tuế Văn nhìn về phía Thời Thiên Ẩm, nhìn thấy ngòi bút trên tay cậu dừng lại.
Ha……
Hắn cười nhẹ, sau đó dịch lại gần, thò tay ra, vòng qua lưng Thời Thiên Ẩm, nắm lấy tay đối phương, giống như lần đầu tiên Thời Thiên Ẩm đi học, cùng nhau viết xuống hàng chữ:
Có người là trường sinh.
Bên nhau mới bất lão.
___HẾT___
🎋BTV: Theo như bình thường thì BTV sẽ lảm nhảm đôi lời trước khi chính thức đặt chữ “Hoàn” cho mỗi truyện, nhưng mà giờ đầu ngập nước, chả biết viết gì, chỉ biết cảm ơn tất cả các bạn đã đồng hành cùng $un suốt từ chương 1 đến giờ. Đặc biệt cảm ơn bạn TinhTra1 đã tặng rất nhiều sao. Tất cả các bạn là động lực để $un tiếp tục chia sẻ bản biên tập của mình.
Năm Giáp Thìn sắp đến, chúc tất cả các bạn có một năm mới ấm áp và tràn đầy niềm vui!
27.1.2024