Chương 68: Sương mù bay
Vật Kị luôn luôn tồn tại trên thế giới này, rồi sau đó lại luôn luôn biến mất khỏi thế giới này.
Trừ khi gặp phải tình huống ngẫu nhiên, nếu không nó cũng không tạo thành ảnh hưởng gì nguy hiểm đối với con người.
Suốt dọc đường hành trình đến giờ, Tuế Văn đã thấy rất nhiều Vật Kị ở khắp nơi, hắn một mực không để ý đến cũng không thấy có chuyện đáng sợ nào xảy ra.
Thế giới có quy luật tự nhiên của nó, ai cũng không cần đóng vai làm chúa cứu thế.
Lại nói, chức vị chúa cứu thế mình đã làm trong quá khứ rồi, hiện tại thật sự không cần làm nữa.
Ăn ăn uống uống, thi đại học, cùng Thời Thiên Ẩm ở bên nhau, như vậy là được.
Cuối cùng, Tuế Văn đút cho Thời Thiên Ẩm toàn bộ đĩa thịt bò.
Hắn cảm thấy mĩ mãn, gọi người phục vụ đến, bảo anh ta cầm rượu vang đỏ chưa uống hết đi, chờ bọn họ đi rồi sẽ lại dọn những thứ còn lại đi.
Ngay sau đó hắn lại nói với Thời Thiên Ẩm: “Chúng ta vào khoang tàu nghỉ ngơi một lát đi.”
Thời Thiên Ẩm ừ một tiếng, đứng lên.
Ngoài một lớp hồng nhạt trên mặt và động tác hơi chậm ra, cũng không có vẻ gì là say rượu cả.
Tuế Văn lại tự cộng thêm điểm cho sự quyết định của mình.
Hắn đi đến bên cạnh Thời Thiên Ẩm, lặng yên nắm lấy tay cậu, cùng đối phương đan 10 ngón tay vào nhau, sau đó cùng nhau tiến vào trong khoang tàu.
Khoang tàu nhỏ hơn phòng khách sạn, nhưng vẫn có giường đôi, rèm màu cầu vồng nửa trong suốt, những thứ còn lại lấy màu xanh lục và vàng nhạt làm gam màu chính, ngoài ra còn có thể ngắm nhìn mặt biển từ cửa sổ bên cạnh.
Trời xanh biển rộng, ốc đảo nho nhỏ.
Tuế Văn cảm thấy rất hài lòng với căn phòng này.
Hai người vào phòng, Tuế Văn đang muốn cùng Thời Thiên Ẩm ngồi lên giường nghỉ ngơi trước, dù sao thì vừa mới ăn no xong, đi ngủ ngay không tốt lắm. Nhưng lúc này thân tàu bỗng nhiên lắc lư, Thời Thiên Ẩm ôm lấy Tuế Văn ngã xuống giường, hai người cùng nằm lên đệm giường.
Đệm giường còn rất mềm.
Nhưng Thời Thiên Ẩm đang nằm lên người hắn lại càng mềm hơn.
Tuế Văn duỗi tay ôm lấy Thời Thiên Ẩm: “Bảo bối.”
Thời Thiên Ẩm nghi hoặc nói: “Ngươi gọi ta là gì?”
Tuế Văn nghiêm trang thay đổi xưng hô: “Thiên Ẩm.”
Thời Thiên Ẩm tiếp nhận lời này, cậu ừ một tiếng: “Cùng nhau ngủ đi.”
Tuế Văn: “Được.”
Thời Thiên Ẩm: “Không chia chăn.”
Tuế Văn: “Được.”
Thời Thiên Ẩm vừa lòng, cậu ngọ nguậy trên người Tuế Văn, bỗng nhiên hỏi: “Vì sao hôm qua lại chia chăn?”
Tuế Văn: “Cái này……” Vẫn còn nhớ thương chuyện này à!
Thời Thiên Ẩm: “Có hơi nóng.” Cậu lấy tay cởi vài cúc áo sơ mi của mình ra, cậu vẫn khống chế được lực tay, không làm đứt cúc, nhưng phần ngực lại lộ ra một mảng lớn.
Tuế Văn: “……”
Hắn không nhịn được nhìn thoáng qua Thời Thiên Ẩm, chẳng lẽ…
Thời Thiên Ẩm không nhận thấy ánh mắt Tuế Văn có gì bất thường.
Cậu thật sự thấy nóng, đôi mày cũng nhíu lại, lôi kéo quần áo, lại mơ màng như sắp ngủ đến nơi, đôi mắt nửa khép nửa mở.
Không giống như là…
Tuế Văn nhìn một lúc, rút ra kết luận.
Giống như cậu ấy thật sự say rồi, nhưng rõ ràng mình đã cho cậu ấy uống rất ít, sao có thể xảy ra chuyện này được.
Tuế Văn suy nghĩ thật lâu, lại nghĩ đến bữa cơm kia, bỗng nhiên tỉnh ra.
“Không xong!”
Hắn cho Thời Thiên Ẩm uống một lượng rượu vang nhất định, nhưng mà trong bò bít tết của hắn cũng có lượng rượu nhất định, trong bữa trưa lại vì yêu quái quá đáng yêu cho nên hắn lại cho yêu quái ăn thêm vài miếng.
Sau đó.
Thời Thiên Ẩm say.
Tuế Văn dở khóc dở cười nhìn Thời Thiên Ẩm.
Một lúc sau, hắn chuyển từ ý định hôn hôn sờ sờ lại gặm gặm chuyển thành chỉ hôn thôi.
Hắn hôn lên trán Thời Thiên Ẩm, sau đó cởi quần áo giúp cậu, nhấc chăn, cho cậu vào trong chăn.
Thời Thiên Ẩm nhắm một con mắt lại trong chăn ấm.
Nhưng cậu vẫn mở một con mắt khác, nhìn Tuế Văn như một con cú mèo đang nhìn hắn.
Thời Thiên Ẩm: “Cùng nhau ngủ, ngươi đã đồng ý.”
Tuế Văn: “Ngủ ngủ ngủ.”
Nhìn Thời Thiên Ẩm như vậy, hắn cũng thấy mệt, quyết định nghỉ ngơi với Thời Thiên Ẩm.
Có điều trước khi nghỉ hắn còn phải làm một việc.
Tuy nói sẽ mặc kệ Vật Kị nhưng Tuế Văn cũng không quên Vật Kị bỗng nhiên xuất hiện kia.
Hắn nhìn thẻ bài của mình, sau đó từ bỏ việc gọi sách cũ ra, cũng không dùng đến đèn xanh đèn đỏ mà lấy thẻ bài Na Na ra, triệu hồi Na Na.
Búp bê cầm hoa oải hương vừa xuất hiện đã phát ra tiếng: “Na Na…”
Tuế Văn đặt Na Na lên giường.
Hắn phân công cho Na Na: “Chú ý trông cửa, có chuyện gì thì gọi ta dậy.”
Na Na: “Na Na……”
Tuế Văn quay lại giường, Thời Thiên Ẩm đã chờ đến mất kiên nhẫn.
Hắn hôn trấn anh cậu, sau đó nằm xuống, ngủ.
Hai người cùng nhắm mắt lại, trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở đều đặn như có như không.
Bỗng nhiên, cánh cửa hé mở, một tia sương đen bay vào phòng.
Na Na nhìn sương đen một lúc, duỗi tay nắm lấy, cho lên miệng, yên lặng ăn.
*
Nước gợn sóng chở tàu đi thẳng về phía trước, sắc trời dần dần ngả sang chiều, người trên du thuyền xuất hiện ngày càng nhiều, trong phòng ăn vừa kết thúc bữa trưa đã chuyển sang trà chiều. Điểm tâm nho nhỏ tinh xảo được đặt trên mặt khăn trải bàn màu trắng, nước trong ly cũng khẽ gợn sóng lăn tăn theo con tàu đang rẽ sóng…
Con tàu bỗng nhiên khẽ rung lên.
Gợn sóng nhỏ biến thành con sóng lớn, làm cái ly cũng di chuyển theo.
Trong nhà ăn nhanh chóng xuất hiện những tiếng than bất mãn, sau đó lại có người lên tiếng trấn an:
“Các vị hành khách tôn quý, thật xin lỗi vì sự xóc nảy ngắn ngủi vừa rồi, lúc này gió thổi khá lớn, mong các quý vị giữ chặt vật tùy thân và những vật cố định bên cạnh để tránh nguy hiểm.”
Cùng lúc đó, dưới đáy khoang tàu.
Thang kim loại vang lên tiếng răng rắc, thuyền trưởng nhìn xuống dưới, nhíu mày hỏi: “Sao lại thế này?”
Thuyền viên: “Động cơ xảy ra vấn đề, bên trong có tạp âm không nhỏ, vấn đề rất lớn.”
Thuyền trưởng: “Khi nào có thể khôi phục lại bình thường?”
Thuyền viên: “Tốt nhất là chúng ta nên dừng ở bến gần nhất để kiểm tra…”
Thuyền trưởng: “Tôi hỏi cậu – khi – nào – có – thể – khôi – phục!”
Dưới khoang thuyền rơi vào yên tĩnh.
Sau một lúc, thuyền viên nhỏ giọng nói: “Hiện giờ.”
Thuyền trưởng gật gật đầu, làm một thủ thế: “Nắm chắc thời gian.”
Cầu thang kim loại lại vang lên tiếng kẽo kẹt một lần nữa, thuyền trưởng vừa xuống dưới lại đi lên một lần nữa.
Dưới khoang tàu ngầm chỉ còn lại mấy thuyền viên.
Trong đó có một thuyền viên đạp một cái rất mạnh vào vị trí động cơ, mắng một câu: “Mẹ cái tàu rách!”
Tiếng giày chạm lên vách khoang tàu tạo nên âm thanh nặng nề quẩn quanh.
Không ai nhìn thấy vào lúc này, từng đợt sương đen nhè nhẹ lập tức tăng lên rất nhiều, giống như một lớp lụa mỏng trùm lên khoang đáy…
Tàu thả neo trên mặt sông 15′.
Sau 15′, thân tàu lại rung chuyển một lần nữa, con tàu khôi phục động lực, chạy về phía trước.
Trong nhà ăn cũng vang lên tiếng nói và quảng cáo hướng về phía các vị hành khách:
“Các vị khách tôn kính, tình trạng sóc nảy của con tàu đã được giải quyết, mời quý vị tiếp tục dùng bữa, chúc các quý vị dùng cơm ngon miệng. Khoảng 3:30′ chiều sẽ có biểu diễn âm nhạc, hoạt động xiếc thú vào lúc 5h chiều chuẩn bị bắt đầu, sự kiện sẽ diễn ra ở trên boong tàu và sảnh lầu 1, vé là 150 tệ/người, nếu như có trẻ nhỏ thì cần người lớn đi cùng…”
Tiếng quảng cáo kết thúc, âm nhạc vang lên.
Sóng nước mênh mông, âm nhạc nhẹ nhàng, du khách trong phòng ăn nói nói cười cười, mơ hồ có tiếng cười nói xuyên qua hành lang, một đường truyền đến khoang tàu nghỉ tạm của hành khách.
Trong căn phòng nhỏ của Tuế Văn.
Na Na vốn dĩ đang ngồi trên ghế đã nhảy xuống mặt đất.
Nó dùng hoa oải hương đánh tan sương đen xuất hiện bên trái, lại dùng rổ táo đánh sương đen bên phải, nâng chân lên dẫm sương đen xuất hiện trước mắt, khi sương đen xuất hiện ở phía sau, Na Na lại nghiêng cơ thể nhỏ bé của nó, đặt mông ngồi lên trên mặt đất.
Sương đen bị Na Na ngăn chặn nháy mắt thoát khỏi trói buộc, không kiêng nể gì bắt đầu hoạt động khắp nơi trong phòng.
Na Na tức giận nhìn đám sương đen này: “Na…”
Nó kêu một tiếng, bỗng nhiên phóng thích sức mạnh của mình, trong nháy mắt, con búp bê đang ngồi bệt dưới đất tựa như nốc xoáy, hút đám sương đen trong phòng không còn một mảnh!
Chờ đến khi ăn xong sương đen rồi, nó ợ một tiếng, xoa xoa bụng nhỏ của mình.
Na Na.
Thật no……
Vừa lúc có một con sóng đánh lên mạn tàu, thân tàu hơi nghiêng, Tuế Văn đang ngủ trong khoang tàu có cảm giác, mơ màng mở mắt ra, nhìn khoang tàu, sau đó nhìn sắc trời.
Còn sớm, không vội.
Hắn lại nhắm mắt lại một lần nữa, ôm Thời Thiên Ẩm, tiếp tục ngủ.
*
Con tàu tiếp tục chạy.
Sắc trời dần dần trở tối.
Bên trong sắc trời tối tăm, sương mù nổi lên trên mặt sông, làn sương mù mỏng manh lẫn vào trong bóng đêm, không khiến ai chú ý, thuyền viên phụ trách quan sát cũng chỉ lẩm bẩm một tiếng:
“Sao lại có sương mù nhỉ?”
Hoạt động giải trí đã kết thúc.
Đoàn xiếc thú biểu diễn vẫn đang tiếp tục.
Trên bến đò, thuyền trưởng đón tiếp một vị khách quan trọng, hiện giờ, ông ta cùng phó thuyền đã rời khỏi phòng điều khiển, quay lại sảnh yến hội, nói chuyện, uống rượu vui vẻ với vị khách này.
Ai cũng có việc của riêng mình, không một ai chú ý.
Trong lúc mọi người không hay biết, con tàu đã đi lệch khỏi quỹ đạo ban đầu của nó.
Dự định 10′ cập bến tiếp theo nhưng khoảng cách với cái bến kia lại dường như càng ngày càng xa.
Nó trôi dạt ở giữa sông.
Đầu tiên là không còn thấy ánh sao, tiếp theo là ánh trăng cũng biến mất.
Tiếp theo, những con tàu khác ở xung quanh cũng không thấy nữa.
Cuối cùng, ngay cả ngọn hải đăng phía xa xa cũng không thấy bóng dáng.
Lúc này, có người đã phát hiện chuyện không ổn.
Trong khoang tàu, có vị khách lên tiếng hỏi:
“Thời gian hình như hơi lâu, có phải chúng ta lỡ bến không?”