Chương 198: PN (5) Từ bây giờ, ta lại có sư tôn
- Trang Chủ
- Hàng Long Quyết - Thời Vi Nguyệt Thượng
- Chương 198: PN (5) Từ bây giờ, ta lại có sư tôn
Lạc Thanh có chút chần chừ, nàng liếc nhìn Hồng Ảnh, lại thấy Hồng Ảnh cũng đang trộm nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm nhau, đều có chút mất tự nhiên mà dời đi nơi khác. Đam Mỹ Hài
Hồng Ảnh biết tính cách sư tôn mình, cho dù sư tôn nói muốn thay đổi, nhưng cũng không phải một sớm một chiều, vì thế nàng chủ động hỏi: “Sư tôn, nàng có dự tính gì cho sau này không?”
Hiện giờ sư tôn cũng giống như nàng, không còn là chính mình trong quá khứ, thế cho nên thân phận các nàng cũng trở nên khác biệt. Vô luận sư tôn là Hoài Trúc Quân hay Lạc Thanh Từ, đều đã trôi qua. Hơn nữa sư tôn và nàng đều đã luân hồi chuyển thế, thành Lạc Thanh Từ và Nguyễn Ly kiếp này, các nàng chú định vô pháp trở lại thế giới ban đầu.
Mà nàng vốn không có vướng bận, dù cho không còn thân phận Nguyễn Ly, nàng cũng không có tổn thất. Nghĩ vậy, trong lòng nàng nổi lên một trận đau, ngước mắt nhìn Lạc Thanh.
Lạc Thanh thẳng vọng nhập ánh mắt nàng, khóe miệng nhẹ cong, “Ta đã lấy cho mình tên mới, gọi là Lạc Thanh. Từ nay về sau ta không còn là Lạc Thanh Từ, cũng không phải Hoài Trúc Quân. Đến nỗi chuyện sau này, ta quá vãng cả đời trôi qua như con rối, chuyện gì đều thân bất do kỷ, băn khoăn cũng quá nhiều. Hiện giờ vứt bỏ thân phận Hoài Trúc Quân, ta cũng đạt được tự do. Thiên địa to lớn, nơi nào không thể dung thân chứ. Ta đã từng nghĩ, nếu có cơ hội ta tự nhiên lấy bước chân làm thước đo, băng qua muôn sông nghìn núi, đi tìm chốn yên vui của mình.”
Lúc nói chuyện nàng gác tay trái ở sau người, sống lưng thẳng tắp như cây tùng trong tuyết, nhìn về phía chân trời nơi xa.
Theo nàng miêu tả, Hồng Ảnh có thể nhìn thấy trong mắt nàng nổi lên ánh sáng nhạt, mang theo một tia ý cười, lại không tự giác toát ra khí phách tiêu sái, cái này làm cho người vốn dĩ thuộc về thế giới băng tuyết lại đắm chìm trong ánh mặt trời, vô cùng rực rỡ lóa mắt.
Hồng Ảnh chưa bao giờ thấy qua sư tôn như vậy, hiện giờ nhìn đến mới hiểu được, sư tôn thật ra thích hợp làm ánh dương quang xán lạn, hơn là tuyết lạnh âm u.
Nàng nghĩ, vô luận là Hoài Trúc Quân trước mắt hay là Lạc Thanh Từ đời này, đều nên là người như vậy.
Ánh mắt Hồng Ảnh quá mức nóng bỏng, làm Lạc Thanh không thể nào bỏ qua, nàng quay đầu nhìn Hồng Ảnh, “Sao nàng lại nhìn ta như vậy?”
Hồng Ảnh vội vàng xoay đầu, ánh mắt mơ hồ, “Không có…… Ta chỉ là cảm thấy sư tôn hiện giờ….”
“Ta hiện giờ thế nào?” Lạc Thanh cảm thấy Hồng Ảnh thực thú vị, nàng năm đó cũng chưa từng cùng đồ nhi của mình thoải mái nói chuyện, cho nên không nhiều hiểu biết sở thích của Nguyễn Ly.
Hồng Ảnh nuốt nước miếng, ngay sau đó thấp giọng nói: “Sư tôn hiện giờ, tự tại tiêu sái, nàng như vậy ta chưa bao giờ gặp qua. Thật tốt, sư tôn hẳn là nên thế.”
Ý cười trong mắt Lạc Thanh chợt ngưng lại, trong lòng chua xót cùng nhiệt ý nóng bỏng trào ra, nàng khàn giọng nói: “Ta chưa từng nghĩ sẽ có người dùng hai chữ tiêu sái hình dung ta.”
Hồng Ảnh trong lòng đắng chát, tuy nàng không biết sư tôn từng vô số lần cảm khái Lạc Thanh Từ kiếp này tự do tự tại, nhưng nàng vẫn có thể nhìn trộm đến nội tâm sư tôn.
Nàng nhìn theo ánh mắt Lạc Thanh, ngắm một mảnh thiên địa nơi xa, nghiêm túc nói: “Về sau sẽ càng nhiều.”
Nói xong, Hồng Ảnh thần sắc đột nhiên có chút khẩn trương, nàng do dự thật lâu mới cẩn thận hỏi: “Sư tôn muốn đi xem vạn dặm non sông, vậy nàng có muốn dẫn ta theo không?”
Lạc Thanh quay đầu bình tĩnh nhìn Hồng Ảnh.
Hồng Ảnh cúi đầu không tự giác giảo giảo ngón út, “Ta hiện giờ không có bao nhiêu liên hệ với thế giới này, trời đất bao la, trừ bỏ sư tôn, ta dường như không có người nói chuyện. Nguyễn Ly đã tồn tại, ta tái xuất hiện chỉ biết quấy rầy các nàng, cho nên……”
Lạc Thanh so với ai khác đều có thể lý giải loại cảm thụ này, nàng không có do dự, nhanh chóng nói: “Đồ nhi, nàng biết không, trong phần đời còn lại của ta, ta đều muốn ở bên nàng.”
Hồng Ảnh kinh ngạc nhìn Lạc Thanh, tựa hồ có chút không dám tin tưởng.
“Ta tới tìm nàng, trừ bỏ giải ta cùng nàng tiếc nuối, càng không muốn nàng một người lẻ loi ở lại Trầm Uyên. Nàng nguyện ý cùng ta đi khắp núi sông, ta thực vui vẻ.”
Đôi mắt Hồng Ảnh sáng lên, trên mặt hiếm thấy lộ ra một cổ hân hoan, chỉ là nàng tính tình biệt nữu, có chút thẹn thùng, lại rụt rè mà kìm nén xuống.
Nhưng nghĩ đến cái gì, lúc hai người chuẩn bị rời đi, Hồng Ảnh chợt nói: “Sư tôn có thể đặt tên mới cho ta không?”
Lạc Thanh sửng sốt, suy nghĩ một chút. Đích xác không thích hợp lại kêu Hồng Ảnh là Nguyễn Ly, một cái tên mới, mở ra nhân sinh mới của các nàng, không gì tốt hơn.
Vì thế nàng trầm ngâm, nghĩ đặt tên gì cho nàng ấy. Hồng Ảnh cũng không vội, nàng sóng vai Lạc Thanh đi tới, hai người chậm rãi bước trong bóng chiều tà, không cần mở miệng nói cái gì, chính là một loại thích ý.
Sau một hồi, Lạc Thanh rốt cuộc xoay đầu nhìn Hồng Ảnh, lộ ra ý cười, “Về sau gọi nàng là Từ Ưu, nguyện nàng cả đời vô ưu không lo, được chứ?”
Thời khắc này ánh hoàng hôn chìm ở phía chân trời bên trái các nàng, lúc Lạc Thanh quay đầu, vừa vặn che khuất tầm nhìn Hồng Ảnh về phía mảnh ráng chiều đang tây trầm bên kia.
Hoàng hôn nhuộm vàng không gian, còn mang theo chút loá mắt, lúc này bị che khuất, gương mặt Lạc Thanh cũng bị bóng chiều bao phủ, thấy không rõ chi tiết, chỉ còn lại đường nét tinh tế, như được quầng hào quang độ lên.
Đây là cảnh tượng đẹp nhất mà Hồng Ảnh đời này gặp qua, sư tôn mỹ tựa tranh vẽ, quả thực làm nàng không dời mắt được, liền tư duy đều trì độn. Sau một lúc lâu nàng mới hậu tri hậu giác trả lời, được.
Lạc Thanh nở nụ cười, nhìn nàng nghiêm túc gọi, “Từ Ưu.”
Hồng Ảnh nhìn về phía Lạc Thanh, vô cùng nhu thuận mà ứng tiếng.
Hoàng hôn từ biệt chân trời, hoàn toàn rơi xuống Tây Sơn, mà bóng dáng Lạc Thanh cùng Từ Ưu cũng đi theo biến mất phía chân trời. Từ đây giữa các nàng không chỉ có tình sư đồ, mà còn là một phần không thể thiếu trong cuộc đời nhau, vĩnh viễn không thể tách rời.
————————————————
Lúc Phục Linh đến thăm hai sư đồ Lạc Thanh Từ, trên mặt vốn là sầu khổ bỗng chốc biến thành kinh ngạc. Trước mắt nàng ngồi bốn người, giống như hai đôi tỷ muội song sinh, làm nàng có chút choáng váng.
Nàng giương miệng nhìn trái nhìn phải một hồi, lại dùng sức xoa xoa đôi mắt, ngơ ngác nói: “Vương thượng, như thế nào có hai người? Còn có hai vị Hoài Trúc Quân?”
Nguyễn Ly cùng Lạc Thanh Từ liếc nhìn Hệ Thống cùng Hồng Ảnh, nhịn không được nở nụ cười: “Không phải, đây là hai cố nhân của ta, cùng chúng ta có liên hệ sâu xa. Vị này là Lạc Thanh, còn vị kia là Từ Ưu, đồ đệ của nàng ấy.”
Nguyễn Ly không tính toán giải thích quá nhiều, rốt cuộc những chuyện kia là các nàng nghịch ý trời mà làm, tự mình hiểu rõ là đủ rồi.
Phục Linh nghe được cái hiểu cái không, “Lạc Thanh? Từ Ưu?” Trên đời này thật sự sẽ có người giống hệt nhau như vậy ư? Một người liền tính, cư nhiên có đến hai người.
Nàng theo Vân Huyên nhiều năm như vậy, thường xuyên gặp Nguyễn Ly cùng Lạc Thanh Từ, hơn nữa bởi vì mối quan hệ ở Thiên Diễn Tông, nàng đối các nàng hiểu biết cũng không cạn. Tuy rằng Lạc Thanh Từ vẫn luôn không thừa nhận, nhưng nàng trong lòng hiểu rõ nàng ấy chính là Hoài Trúc Quân tái sinh. Bởi vì cuộc đời Nguyễn Ly cùng Lạc Thanh Từ quá mức ly kỳ, Phục Linh dù biết có điểm không đúng, cũng không hề miệt mài đi tìm hiểu, mà thông minh hướng hai người hành lễ, tự báo gia môn.
Hệ Thống nhìn Phục Linh rõ ràng nhỏ tuổi hơn các nàng rất nhiều, hơi mỉm cười gật đầu. Hồng Ảnh lại vẫn ngạo khí như xưa, chỉ là nhìn Phục Linh một cái.
Ngay sau đó Hồng Ảnh liếc Nguyễn Ly: “Ta vốn dĩ không định đến đây, là sư tôn tưởng niệm hai người, mới không ngại cực khổ đi một chuyến. Hiện giờ đã ôn chuyện xong, chúng ta cũng nên rời đi.”
Lạc Thanh Từ sửng sốt, vội vàng hỏi: “Các ngươi muốn đi nơi nào?”
Hệ Thống oán trách mà nhìn Hồng Ảnh, ngay sau đó giải thích: “Ta ra ngoài cũng vì tìm nàng, lúc này tìm được rồi, vướng bận trong lòng cũng rơi xuống. Ta cùng nàng đã hứa hẹn, ngày sau liền bên nhau đi khắp vạn dặm non sông, tự đi tìm chốn yên hương của chúng ta.”
Hồng Ảnh ở bên thập phần kiêu căng mà gật đầu, lúc nhìn về phía Nguyễn Ly, trong mắt không hề che giấu đắc ý cùng tự hào.
Nguyễn Ly có chút buồn cười, lại cũng cảm thấy an ủi. Nguyên bản các nàng thật sự quá khổ, Hoài Trúc sư tôn đánh đổi tất cả để làm lại cuộc đời cho nàng, thế nhưng lại bạc đãi chính mình, hiện giờ có thể đền bù một vài thật sự là tốt quá.
Lạc Thanh Từ không có ngăn cản các nàng, thậm chí thế các nàng vui vẻ, chỉ là nàng cùng Hệ Thống làm bạn lâu như vậy, thực sự buông xuống không được, “Nếu các ngươi đã quyết định, liền đi thôi. Chỉ là chớ có quên, chúng ta vĩnh viễn tại đây, cũng vĩnh viễn hoan nghênh các ngươi trở về.”
Lạc Thanh chắp tay, nàng chỉ hy vọng mọi chuyện đều kết thúc, như thế Nguyễn Ly cùng Lạc Thanh Từ không cần lưng đeo gánh nặng, nàng cũng có thể cùng Hồng Ảnh bắt đầu nhân sinh mới. Từ đây, bốn người các nàng không còn là kiếp trước kiếp này, mà là tri âm tri kỷ, từng người có hạnh phúc mỹ mãn của riêng mình.
Lúc chào từ biệt, Hồng Ảnh đi ngang qua bên người Nguyễn Ly, nàng dừng một chút, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Lạc Thanh, thấp giọng nói: “Ta cũng có sư tôn.”
Nguyễn Ly có chút buồn cười, nhưng nàng lại biểu lộ đến thập phần nghiêm túc, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, ngươi cũng có sư tôn, nàng ấy rất tốt.”
“Ta biết, không cần ngươi nói.”
Nguyễn Ly chỉ là nhìn Hồng Ảnh, ánh mắt nhu hòa.
Đôi mắt Hồng Ảnh khẽ chuyển, thoáng dừng nơi Lạc Thanh Từ, trong mắt không giấu được tia lưu luyến, “Nàng cùng ngốc tử này phải thật hạnh phúc đấy.”
“Ừm, nàng và sư tôn nàng cũng vậy nhé.”
Nghe Lạc Thanh Từ nói xong, trong mắt Hồng Ảnh trào ra một mạt hồng, không biết là thẹn thùng hay bối rối, nàng rất nhanh nghiêng mặt đi, vẫy vẫy tay liền đuổi theo sư tôn của mình.
Để tránh phiền phức trong lúc du ngoạn thế gian, Lạc Thanh đội một cái đấu lạp màu trắng che mặt, mà Hồng Ảnh cũng mang một trương mặt nạ, là sư tôn của nàng tỉ mỉ làm cho nàng.
Tay nghề thủ công của Lạc Thanh không chỗ nào để chê trách, tinh xảo mà dán mặt, Hồng Ảnh đeo lên còn cố tình khoe khoang ở trước mặt Nguyễn Ly.
Phục Linh nhìn theo hai người Hồng Ảnh đi xa, lại nhìn nhìn hai người Nguyễn Ly, nhịn không được hỏi: “Các người là tỷ muội song sinh sao?”
Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly đều nở nụ cười, “Xem như vậy đi.”
Phục Linh bừng tỉnh đại ngộ mà gật đầu, Nguyễn Ly liếc nàng một cái, “Ngươi không đi theo Vân Huyên, chạy tới chỗ ta làm gì?”
Các nàng mới cùng Tô Ngọc Trình Tố hội họp một lần, trở về Long tộc xử lý tốt sự vụ, liền nghỉ ngơi mấy ngày ở Long tộc hành cung. Trong lúc này gặp được Hệ Thống cùng Hồng Ảnh, vừa vặn Phục Linh cũng tới.
Phục Linh nghe vậy cúi thấp đầu, vẻ mặt mất mát, cả người phảng phất chìm trong sương mù.
Lạc Thanh Từ thấy thế có chút tò mò, “Làm sao vậy? Vân Huyên khi dễ ngươi?”
Phục Linh vội ngẩng đầu, “Không có, nàng ấy chưa từng khi dễ ta. Ta chỉ là có rất nhiều nghi vấn, nhưng lại không tìm thấy đáp án ở chỗ A Huyên. Ta nhịn không được, nên đến đây cầu xin vương thượng giúp đỡ ta.”
Nguyễn Ly nghe vậy khẽ thở dài, nhìn Phục Linh có chút cảm khái lại cũng có chút vui mừng. Nhiều năm như vậy, Vân Huyên vẫn luôn canh giữ bên người Phục Linh, chờ một ngày nào đó Phục Linh có thể nhớ ra ký ức thuộc về Mạnh Thuyền. Nàng cùng Lạc Thanh Từ xem ở trong mắt, cũng vì vậy đau lòng cho Vân Huyên.
Lúc trước Lạc Thanh Từ đã khuyên Vân Huyên một lần, Vân Huyên đích xác vẫn luôn thân mật bồi bên cạnh Phục Linh, không ngoài sở liệu, dù cho Phục Linh không có ký ức Mạnh Thuyền, tình cảm nàng dành cho Vân Huyên vẫn không thay đổi.
Thế nhưng, nàng đã lấy thân phận Phục Linh mà trưởng thành, không còn ký ức quá vãng, chung quy cùng Mạnh Thuyền nguyên bản vẫn có bất đồng.
Vân Huyên yêu nàng đau nàng, lại không thể yên tâm thoải mái cùng nàng tư định chung thân, bởi vì nàng cái gì cũng không biết.
Chính là mấy chục năm qua đi, Phục Linh tâm tư đã sớm thu không được, nàng có thể cảm giác được Vân Huyên thích cùng để ý chính mình, nhưng không hiểu sao các nàng vẫn không thể tiến thêm một bước.
“A Huyên nói ta vẫn còn nhỏ, không chịu đáp ứng cùng ta ở bên nhau, hơn nữa mỗi lần ta cổ đủ dũng khí nhắc đến chuyện này, sắc mặt nàng ấy liền không thích hợp, ánh mắt nhìn ta cũng trở nên khổ sở.” Phục Linh mím môi, thấp giọng nức nở nói: “Ta luôn cảm thấy trong lòng nàng ấy có tâm sự, rõ ràng liên quan đến ta, lại không chịu nói cho ta.”
Lạc Thanh Từ nghe vậy duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ Phục Linh, “Cho nên ngươi tìm đến chúng ta, là muốn chúng ta giúp ngươi thế nào?”
Phục Linh nhìn bạch y nữ tử trước mắt đẹp tựa thần tiên, từ khi biết nàng ấy chính là Hoài Trúc Quân, vướng mắc trong lòng nàng đã sớm tan thành mây khói. Nàng hâm mộ Hoài Trúc Quân cùng Nguyễn tiên quân, cũng vui mừng cho hạnh phúc của các nàng, trải qua sinh ly tử biệt cuối cùng có thể ở bên ái nhân của mình dài lâu. Loại ngưỡng mộ cùng vui vẻ này từ lúc nghe được chuyện xưa của các nàng liền tự nhiên sinh ra, không có ngọn nguồn.
Nghe Lạc Thanh Từ hỏi, Phục Linh ngượng ngùng đáp: “Ta vốn nghĩ rằng Nguyễn tiên quân là vương thượng Long tộc, A Huyên nghe lời ngài nhất, nên chỉ cần ngài mở miệng, nàng ấy nhất định làm theo. Nhưng chuyện này không thể miễn cưỡng A Huyên, ép buộc nàng ấy càng không tốt, cho nên ta đã thay đổi chủ ý.”
Tính cách Phục Linh vẫn không khác gì ngày xưa, cho dù mượn trứng rồng tái sinh, nàng vẫn là Mạnh Thuyền bề ngoài rộng rãi nội tâm thâm trầm u buồn, chẳng qua lúc này nàng hoạt bát cùng tươi đẹp hơn năm ấy một chút.
Nguyễn Ly đầu óc xoay chuyển, nàng nghĩ Vân Huyên hẳn là thực mâu thuẫn đi, vừa hy vọng Phục Linh khôi phục ký ức, đồng thời lại muốn nàng ấy vẫn luôn vô ưu vô lự, không màng sự đời. Vân Huyên muốn yêu Phục Linh, rồi lại cảm thấy áy náy với Mạnh Thuyền.
Nhiều năm trôi qua, Phục Linh vẫn chưa nhớ lại, tiếp tục phí phạm thời gian như vậy, đối hai người đều không tốt. Nhưng nàng chỉ là người ngoài cuộc, không thể tự tiện quyết định cho hai nàng ấy được, vì thế hỏi Phục Linh, “Vậy ngươi dự tính sau này thế nào?”
“Vương thượng, ta rõ ràng là Long tộc, vì sao A Huyên lại giấu giếm thân phận ta, còn đưa ta đến Thiên Diễn Tông? Hơn nữa, lần đầu tiên ta gặp A Huyên, liền cảm thấy nàng ấy rất quen thuộc, mỗi lần gặp nàng ấy ta đều vui vẻ. Nhưng lúc A Huyên nhìn ta, ánh mắt rất là xa xăm, tựa hồ đang nhìn một người khác, ta vì vậy một mình khổ sở hồi lâu. Vương thượng, ngài nhận thức A Huyên nhiều năm, tất nhiên biết dĩ vãng của nàng ấy, có phải nàng ấy từng có người trong lòng hay không?”
Ánh mắt Nguyễn Ly không tự giác nhìn về phía Lạc Thanh Từ, dù cho nàng đã trưởng thành, hiện nay là bệ hạ Long tộc chưởng quản Long cung, đối các thần quan uy nghiêm vô cùng, nhưng khi ở bên Lạc Thanh Từ, nàng vẫn giống như lúc còn nhỏ, thích ỷ lại nàng ấy.
Lạc Thanh Từ nhìn thấy trong mắt nàng khó xử, liền chủ động tiếp nhận câu chuyện, nàng không đành lòng nhìn hai người Vân Huyên tiếp tục như vậy. Vô luận là đối Vân Huyên hay là đối Phục Linh, đều không công bằng.
Vì thế nàng ý bảo Phục Linh ngồi xuống, trầm ngâm một lát: “Ta sẽ kể cho ngươi nghe một chuyện xưa.”
Nàng cũng không trực tiếp nói ra sự thật, chỉ là kể lại trận phân tranh giữa hai tộc Long Nhân, Vân Huyên vốn là tộc rồng bị bắt đến Lục Kỳ Các, mà Mạnh Thuyền là ngự long giả, hai người các nàng bị cuốn vào tràng yêu hận tình thù này, cuối cùng bị ép đi vào hướng không thể vãn hồi.
Phục Linh chăm chú lắng nghe, càng đến đoạn sau sắc mặt nàng càng tái nhợt, lúc nghe được Tiên môn bao vây tiễu trừ Long tộc, nàng không thể kiểm soát mà lộ ra đầy mặt tang thương, nhịn không được vành mắt đỏ bừng.
Nàng không muốn thất thố trước mặt vương thượng, nhưng cảm giác khó thở từ đáy lòng cuồn cuộn dâng lên, che trời lấp đất, làm nàng vô pháp khống chế mà thở dốc, cắn răng nhẫn nại thống khổ.
“Phục Linh?”
Nguyễn Ly có chút không đành lòng gọi nàng một tiếng.
Phục Linh thấy Lạc Thanh Từ ngừng kể, nàng che ngực ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, “Ta không sao, hai người họ…. cuối cùng thế nào?”
Lạc Thanh Từ thương tiếc nàng, nhưng vẫn đúng sự thật kể ra, “Mâu thuẫn giữa hai tộc Long Nhân vô pháp giải quyết, tuy rằng hai bên muốn giảng hòa, nhưng lại không cách nào buông bỏ thù hận quá khứ. Long tộc càng không chấp nhận tộc nhân của mình bị loài người nô dịch, cho nên Ngự Long Giả kia hy sinh thân mình hiến tế, giải trừ khế ước, cuối cùng đã bỏ mình.”
Nghe Lạc Thanh Từ nói xong, Phục Linh bất giác đã lệ rơi đầy mặt. Ngũ quan thanh tú của nàng vốn mang theo thiên chân cùng đơn thuần, lúc này trừ khử hầu như không còn, chỉ còn lại chua xót cùng đau đớn, đôi con ngươi phiếm hồng dường như sưng lên, nàng vô thức nỉ non, “Bỏ mình? Đã chết, Ngự Long Giả đã chết, vậy rồng kia thế nào? Nàng ấy sao rồi?
Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly vô pháp trả lời, các nàng mơ hồ cảm giác được một trăm năm này với Phục Linh mà nói không hề lãng phí, nàng ấy đang trưởng thành cũng là đang sống lại.
Trong lúc bầu không khí có chút nặng nề, tiếng nói nữ nhân lành lạnh từ bên ngoài truyền tới, theo sát bước chân vội vàng.
“Phục Linh!”
Vân Huyên vừa gọi tên Phục Linh, lại nhịn xuống trong lòng lo lắng mà hướng Nguyễn Ly hành lễ, “Bái kiến vương thượng.”
Nguyễn Ly gật đầu, ý bảo nàng trước xem Phục Linh.
Vân Huyên dư quang đã thấy được Phục Linh lệ rơi đầy mặt, nàng cũng bất chấp Nguyễn Ly ở đây, nhanh chóng nửa ngồi xổm trước mặt Phục Linh, nhìn nàng ấy khóc hồng đôi mắt, nôn nóng hỏi: “Phục Linh, sao nàng lại đến chỗ vương thượng?”
Lạc Thanh Từ đột nhiên tiếp lời: “Ta vừa kể cho Phục Linh nghe một số chuyện, hy vọng ngươi sẽ không trách ta tự chủ trương.”
Vân Huyên quay đầu nhìn Lạc Thanh Từ, muốn nói lại thôi, mà trước mắt Phục Linh lại đặt câu hỏi, “Rồng kia là A Huyên đúng không? Ngự Long Giả đã chết, bỏ lại một mình A Huyên trên đời, đúng không?”
“Phục Linh.” Vân Huyên có chút hoảng, thanh âm lại nghẹn ngào, hồng con mắt nhìn nàng.
Phục Linh cúi đầu chịu đựng nước mắt, lại miễn cưỡng cười nói: “Ta đại khái minh bạch, A Huyên, nàng không cần học theo những thoại bản tử nhân gian kia, cái gì thế thân linh tinh, cũng không ý nghĩa.”
Vân Huyên nhất thời không biết nên khóc hay nên cười, nàng nở nụ cười mà lệ tuôn rơi, nhưng ánh mắt lại thập phần kiên định, “Long tộc từ đầu đến cuối chỉ biết có một bạn lữ, không có thế thân.”
Trong đầu Phục Linh chấn động một cái, thì ra là như vậy, nàng đã hiểu.
– ————————–