Chương 195: PN (2) Từ đây, không còn gì có thể chia cắt chúng ta
- Trang Chủ
- Hàng Long Quyết - Thời Vi Nguyệt Thượng
- Chương 195: PN (2) Từ đây, không còn gì có thể chia cắt chúng ta
Nhưng bọn hắn không thể tiếp cận quá gần, phạm vi ảnh hưởng của lôi điện Tiểu Thừa cảnh không phải thứ bọn hắn có thể chịu đựng nổi.
Nguyễn Ly tự mình tọa trấn, bảo hộ Lạc Thanh Từ đến kín mít, căn bản không cho phép bất luận kẻ nào đến gần.
Thời điểm độ kiếp là lúc người tu tiên yếu ớt nhất, trước mắt Lạc Thanh Từ cả người linh lực trào dâng không chịu khống chế, kinh mạch từng chút căng nứt. Quá trình này thống khổ mà dài lâu, quyết không cho phép có người quấy rầy.
Nguyễn Ly biết rõ trong đó lợi hại, đáy lòng nhịn không được ảo não. Không nghĩ tới Lạc Thanh Từ chỉ còn nửa bước Tiểu Thừa, mới vừa rồi hai người song tu, trực tiếp làm nàng ấy bước qua đạo hàng rào kia.
Đây là lần thứ hai nàng chứng kiến Lạc Thanh Từ bước vào Tiểu Thừa cảnh, nàng nhìn nàng ấy trôi nổi ở giữa không trung, lôi kiếp trên đỉnh đầu hội tụ, linh lực xung quanh nhè nhẹ từng đợt từng đợt ngưng kết thành hơi nước, xoay quanh lòng bàn chân nàng ấy.
Nguyễn Ly hơi lui về phía sau một ít, như cũ duy trì long thân, nhìn quét đám người Tiên môn đang quan vọng ở phía xa, ngay sau đó không hề để ý tới, chuyên tâm thủ Lạc Thanh Từ.
Tiểu Thừa cảnh lục đạo lôi kiếp uy lực kinh người, năm đó khi Lạc Thanh Từ trở lại Tiểu Thừa, thực lực của nàng đã sớm ở Đại Thừa, sáu đạo sấm sét kia đối nàng cũng không tính là gì. Nhưng hiện giờ thân thể này từng bước một tu hành lên, tất nhiên phải trải qua lôi kiếp rèn luyện, trong đó thống khổ có thể nghĩ.
Nguyễn Ly chính mình cũng từng trải qua chuyện này, trong lòng tràn đầy khẩn trương, không chớp mắt nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ trấn an mà nhìn Nguyễn Ly, ý bảo nàng chớ có lo lắng, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn lôi kiếp.
Ầm vang một tiếng, đạo lôi kiếp thứ nhất xé rách phía chân trời, từ đám mây giáng xuống, mà Lạc Thanh Từ chắp tay trước ngực, quanh thân linh lực hội tụ thành lốc xoáy, giống như mây mù bao phủ lấy nàng.
Lôi điện chi lực bị đoàn mây mù này hứng lấy, tia chớp dọc theo hơi nước tràn ngập mở ra, chui vào trong thân thể Lạc Thanh Từ. Lạc Thanh Từ nhắm mắt lại hai hàng lông mày nhíu chặt, chịu đựng đau đớn do lôi điện xuyên phá kinh mạch, tẩy gân nắn cốt.
Nguyễn Ly chỉ có thể trơ mắt nhìn, long trảo bất giác nắm chặt thành một đoàn.
Đạo lôi kiếp thứ hai lại một lần rơi xuống, Lạc Thanh Từ miễn cưỡng chống đỡ, lập tức thân thể lảo đảo, sống lưng cũng cong đi xuống.
“Sư tôn.” Nguyễn Ly đau lòng đến không được, bật thốt lên gọi nàng một tiếng, rồi lại sợ quấy rầy nàng, cố gắng kìm nén.
Theo sát ba đạo sấm sét không chút nào cho Lạc Thanh Từ cơ hội thở dốc, một đạo tiếp theo một đạo đánh xuống, Lạc Thanh Từ kêu rên ra tiếng, quanh thân vết thương chồng chất, lại lần nữa lảo đảo, đầu gối mềm nhũn quỳ đi xuống, hé miệng phun ra một ngụm máu.
Vết máu bắn ra lập tức hóa thành băng sương, Nguyễn Ly xem đến đầu quả tim phát run, vành mắt cũng đỏ.
Trong nháy mắt Lạc Thanh Từ khuỵu gối, nàng tế ra bản mạng linh kiếm, tay phải cầm kiếm hướng xuống, tức khắc một đạo linh lực xanh băng lấy mũi kiếm làm trung tâm tản ra bốn phía, ánh sáng lưu chuyển, tạo thành một mặt phẳng linh lực giúp Lạc Thanh Từ quỳ vững ở giữa không trung.
Lạc Thanh Từ kịch liệt thở dốc, khóe môi huyết không ngừng tràn ra, tích ở trong vòng sáng, một sợi linh lực màu đỏ hóa khai, theo năng lượng lưu chuyển hóa thành tơ máu thản nhiên tản ra.
Người vây xem bên dưới đều thất thần, ngơ ngác nhìn bạch y nữ tử được kim sắc cự long bảo hộ ở giữa không trung. Bọn họ tu hành đến nay, xem qua rất nhiều trường hợp độ kiếp, lại là lần đầu chứng kiến một màn đồ sộ như vậy.
Vòng sáng màu xanh băng xa hoa lộng lẫy, khiến cho họ quên mất độ kiếp là chuyện tàn khốc nguy hiểm đến bực nào.
Đạo lôi kiếp cuối cùng ấp ủ hồi lâu, mà Lạc Thanh Từ vốn đang quỳ lại chống kiếm đứng lên. Nàng một thân bạch y bị máu tươi lây dính, lôi điện đốt cháy tạo thành dấu vết loang lổ, sợi tóc hỗn độn.
Nhưng khi nàng đứng lên, sống lưng thẳng tắp, nâng kiếm hướng về phía đạo sấm sét cuối cùng kia, bốn phía gió mạnh phần phật, thổi đến nàng một thân tóc đẹp cùng bạch y tung bay cuốn động.
Sự anh khí ngạo cốt này đã thổi bay một thân suy sụp cùng chật vật, nàng giống như một vị thần nhập phàm độ kiếp, đắc đạo trở về trời, liền ngạo nghễ đối diện đoàn lôi điện khiến vô số tu sĩ khiếp sợ kia.
Nguyễn Ly gần gũi nhìn nàng như vậy, trong mắt lo lắng vô pháp ngăn chặn mà trồi lên tia si mê, bất cứ lúc nào, nàng đều có thể bị Lạc Thanh Từ chọc trúng đầu quả tim, trầm mê với mị lực vô biên của nàng ấy.
Nhiều năm như vậy, Lạc Thanh Từ vẫn luôn liều mạng tu hành, Nguyễn Ly hiểu rất rõ vì sao nàng ấy phải làm thế. Nàng vốn không muốn Lạc Thanh Từ vất vả, nhưng nghĩ đến đời trước sư tôn đã một lần vấn đỉnh, nàng liền không đành lòng khuyên can.
Sở dĩ Lạc Thanh Từ tận khả năng tu hành, là vì muốn sớm trừ bỏ Mắt Quỷ cho nàng. Thế nhưng nàng ấy sinh ra không phải người phàm, cho dù nàng ấy từng mượn dùng thân thể Hoài Trúc Quân, nàng ấy cũng không cam tâm trì hoãn ở cảnh giới bình thường.
Nàng biết, sư tôn muốn nhanh chóng giúp nàng thoát ly khổ hải, cũng hy vọng trở lại thành Hoài Trúc Quân ngày xưa tiêu sái, thực lực phi phàm. Cho nên dù nàng đau lòng Lạc Thanh Từ, khát vọng thời khắc giữ gìn nàng ấy, nàng cũng tận hết sức mình bồi nàng ấy đi làm bất luận chuyện gì.
Mà hiện giờ sư tôn rốt cuộc thực hiện được tâm nguyện chính mình, hơn trăm năm tu hành, sư tôn lại một lần trở về Tiểu Thừa cảnh. Thiết nghĩ ngày đột phá Đại Thừa cũng không còn xa.
Đạo lôi kiếp cuối cùng theo tiếng giáng xuống, mà Lạc Thanh Từ lại không chút nào lùi bước, thẳng sống lưng mạnh mẽ đối kháng.
Kinh mạch cả người nàng bị sức mạnh lôi điện từng tấc ăn mòn, linh lực rồi lại giống như thủy nhập đường sông, không ngừng trọng tố, toàn bộ quá trình thống khổ phi thường, linh lực cũng dị thường mãnh liệt.
Nàng hét lên một tiếng, toàn bộ linh lực hội tụ vào trong thân kiếm, đồng thời linh khí trong phạm vi mười dặm như mưa rền gió dữ thổi quét mà đến, tựa lốc xoáy quấn quanh băng kiếm, theo Lạc Thanh Từ cầm kiếm đâm thẳng phía chân trời, mãnh liệt va chạm cùng đạo sấm sét to bằng cánh tay thô.
Ầm vang, không trung lại một lần tối sầm, thiên địa một mảnh âm u, chỉ có Lạc Thanh Từ được lôi điện chiếu rọi đến cực kỳ xán lạn, khiến ánh mắt mọi người cơ hồ vô pháp hoạt động nửa phần, liền nhìn nàng lấy huyết nhục chi thân cường ngạnh hứng lấy lôi đình một kích.
Nàng đôi tay cầm kiếm, lôi kiếp từ tầng mây rơi xuống, hội tụ ở mũi kiếm, hai bên giằng co không thôi.
“Người phương nào, dám chống lại lôi kiếp chi lực, đối kháng chỉ làm sức mạnh của nó càng thêm dữ dằn.” Trưởng lão Phạn Âm Các sửng sốt nói.
Nam Cung Quyết nhíu mày, nhìn cách đó không xa Kim Long vẫn luôn thủ không rời nửa bước, buồn bã nói: “Nguyễn Ly ở bên cạnh, vị kia hẳn là người trong lời đồn giống hệt Lạc Thanh Từ.”
Văn Huyền Ca nhìn đến động tĩnh bên kia, vừa lúc nghe được Nam Cung Quyết nói, thoáng ngơ ngẩn: “Chỉ là giống thôi sao? Ngươi nhìn linh lực quanh thân nàng, còn có dáng vẻ khí độ kia, tuyệt không phải cực giống có thể giải thích. Nàng ấy vốn nên là Lạc Thanh Từ, không thể là ai khác được.”
Nam Cung Quyết mở to mắt, đầy mặt không thể tưởng tượng, “Sao có thể? Lạc Thanh Từ thân vẫn tất cả mọi người chứng kiến. Hơn nữa, nếu là Lạc Thanh Từ, tại sao nàng ấy lại không thừa nhận?”
Văn Huyền Ca có chút suy tư, Nam Cung Quyết nói cũng có lý, nhưng vì sao ngữ khí của hắn lại nóng nảy như vậy? Chẳng lẽ người kia là Lạc Thanh Từ thì không được sao?
Không đợi nàng nghĩ nhiều, bên kia chân trời Lạc Thanh Từ thét dài một tiếng, tay phải nâng kiếm lên cao, lôi điện trong nháy mắt lan tràn toàn thân nàng.
Nguyễn Ly nôn nóng xoay tròn một vòng, sợ Lạc Thanh Từ chịu không nổi, lại thấy nàng ấy ra sức lăng không chém xuống, theo nhất chiêu thi triển, một đạo linh quang màu xanh băng chém nát mây mù, xuyên phá trường không, bóng đêm bị đánh tan, nơi đi đến, hắc ám từng tấc lui về phía sau, ánh sáng theo khe hở thấu ra tới.
Lạc Thanh Từ nhất kiếm đem thiên không bổ thành hai nửa, cũng chém tan đạo lôi kiếp cuối cùng.
Nàng bình tĩnh đứng ở phía chân trời, ánh dương quang sau lưng nàng rẽ mây lộ ra tới, vừa lúc dừng trên người nàng. Nàng toàn thân tản ra một tầng ánh sáng nhạt, giống như thần minh giáng lâm, một màn này thực sự quá mức chấn động, trong lúc nhất thời không một người ra tiếng.
Thẳng đến có người kinh ngạc mở miệng nói: “Tuyết rơi.”
Một đám người đang đắm chìm trong khiếp sợ lúc này mới phát hiện, không trung thế nhưng phiêu nổi lên bông tuyết, mà Lạc Thanh Từ phiêu nhiên đi từng bước một, từ giữa trời tuyết đến trước mặt Nguyễn Ly.
Kim sắc cự long thân là Long Vương, như vậy nối tiếp nhau phía chân trời, uy phong lẫm lẫm, làm người không dám nhìn thẳng. Nhưng giờ phút này cặp long mục kia một khắc không rời, quấn quýt si mê nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ, thẳng đến nước mắt mơ hồ.
Tuyết lạnh băng rơi xuống, chạm vào long thân ấm áp, trong nháy mắt hòa tan, nhưng Lạc Thanh Từ có thể phân rõ nó cùng nước mắt. Nàng có chút không biết làm sao, tay phải phất qua đem băng tuyết xua tan, đứng ở trước mặt Nguyễn Ly, duỗi tay vỗ về nàng ấy, ngữ khí khẩn trương, “A Ly đừng khóc, vi sư không có việc gì.”
Nguyễn Ly hít hít cái mũi, nhắm hai mắt nức nở nói: “Ta…… Ta chỉ là nhớ tới năm đó……” Đoạn ký ức xa xăm kia đột nhiên đánh úp lại, cho dù trôi qua nhiều năm, nàng vẫn nhớ rõ, lúc ấy nàng ở giữa đầy trời phong tuyết nhìn sư tôn từ U Đàm đi ra, mọi người xung quanh thì hoan hô nhảy nhót, duy độc nàng một người lại là cõi lòng tan nát.
Nàng liền như vậy nhìn Lạc Thanh Từ, nước mắt trượt xuống ý cười lại nở, không gì quan trọng nữa, sư tôn đột phá Tiểu Thừa cũng không cần đoạn tình tuyệt ái, nàng có thể quang minh chính đại nói với sư tôn lời chúc mừng mà năm ấy không thể nói ra.
Nàng giẫm lên không trung, lân giáp kim sắc rực rỡ lấp lánh, long vĩ lửa đỏ dựng lên, mặc cho ai cũng vô pháp xem nhẹ khí tức vương giả toát ra từ trên người nàng. Chỉ là hành động của nàng lại không hề mang theo nửa phần uy nghiêm đế vương, nàng cúi thấp đầu, thành kính mà dịu dàng, “A Ly chúc mừng sư tôn trở về Tiểu Thừa cảnh.”
Đây đã từng là câu nói mang theo vạn phần cay đắng cùng đau đớn, không dám chính diện nói, mà hiện giờ lại tràn đầy hạnh phúc cùng kiêu ngạo.
Tình yêu năm đó xa xôi không thể với, từng khiến nàng cầu mà không được, nay đã vững vàng ở trong lòng bàn tay nàng, nàng cuộc đời này không uổng.
Lạc Thanh Từ nhìn Nguyễn Ly cúi đầu trước mắt mình, một tiếng chúc mừng này từng câu từng chữ đi thẳng vào đáy lòng nàng, dù cho nàng không biết được Nguyễn Ly đã từng nói qua một lần, lại vẫn cảm nhận được khổ sở trong đó, hẳn là Nguyễn Ly lại nhớ tới năm ấy nàng bị rút tình căn sau đó ở U Đàm tiến cấp.
“A Ly, nàng ngẩng đầu nhìn ta.” Lạc Thanh Từ duỗi tay vỗ vỗ Nguyễn Ly, cũng mặc kệ nơi xa những ánh mắt kia nhìn chăm chú, khi Nguyễn Ly vừa ngẩng đầu, nàng lập tức hôn lên môi nàng ấy.
Nguyễn Ly con ngươi tức khắc sáng ngời, nàng vừa phấn khích lại có chút hoảng loạn, theo bản năng quét mắt nhìn xung quanh.
Vì thế đường đường Long tộc chi vương, ở trước mắt bao người, trong nháy mắt từ Kim Long biến thành Hỏa Long, nơi mũi rồng còn bốc lên hai luồng khói trắng. Sự biến hóa đột ngột này làm Nguyễn Ly xấu hổ và giận dữ không thôi, nàng hé miệng ngậm lấy Lạc Thanh Từ ném lên lưng mình, sau đó vung đuôi rồng biến mất không còn bóng dáng, để lại hiện trường một đám tu sĩ hai mặt nhìn nhau.
Nam Cung Quyết đuổi theo một bước rồi lại thất hồn lạc phách ngừng lại, hắn trong đầu vứt đi không được đều là hình ảnh Lạc Thanh Từ giữa trời tuyết cúi xuống hôn Nguyễn Ly, ngực bỗng nhiên nổi lên buồn đau khó tả.
Hắn vừa gặp Nguyễn Ly liền nhịn không được hoảng hốt cùng si ngốc, rõ ràng giao thoa cũng không thâm, nếu nói có cảm giác bất quá là khi thiếu niên kinh hồng thoáng nhìn, không đáng như thế canh cánh trong lòng. Nhưng sau khi Lạc Thanh Từ ngã xuống, hắn thấy được Nguyễn Ly khổ sở vì tình, thân thể tiều tụy, trở về hắn liền mộng thấy một ít hình ảnh hư hư thực thực, càng khiến cho hắn vô pháp tự kềm chế.
Có điều, đó chỉ là mộng, toàn bộ Tiên môn đều biết Nguyễn Ly yêu thích sư tôn nàng ấy, còn mù quáng sủng nịch thế thân của Lạc Thanh Từ, bị người đời đàm tiếu thế nào cũng một mực không buông. Giấc mộng kia chỉ là tâm ma của hắn, là hắn tự mình đa tình mà thôi.
Bỗng nhiên phía sau Văn Huyền Ca thấp thấp nở nụ cười, Nam Cung Quyết khó hiểu mà xoay đầu, lại thấy Văn Huyền Ca mặt mày giãn ra, nhẹ nhàng nói: “Phía trước vẫn luôn nghe đồn, hôm nay vừa thấy, ta mới biết được. Từ đầu tới cuối đều là Lạc tiên tôn mà thôi.”
Nam Cung Quyết như cũ có chút không tin, “Ngài cảm thấy là cùng một người?”
“Hoài Trúc Quân là người phương nào, thế gian này được một vị Lạc Thanh Từ đã khó đến cực điểm, sao có thể xuất hiện người thứ hai? Huống hồ, trăm năm tu luyện liền đột phá Tiểu Thừa cảnh, vạn năm qua chưa từng có ai, nếu nàng ấy không phải Lạc Thanh Từ, sao có thể làm được. Cực phẩm băng linh căn, linh kiếm từ băng tuyết đúc thành, trên trời cũng không thể là ai khác ngoài Lạc tiên tôn.”
Văn Huyền Ca vĩnh viễn nhớ rõ ngày ấy tại Thiên Diễn Tông, cùng với lần trước thành Phù Phong, nàng tận mắt chứng kiến hành động của Hoài Trúc Quân, thật sự là cách làm của người trời, phàm thế khó mà sánh được. Nàng kính nể Lạc Thanh Từ, nếu nàng ấy còn sống, nàng thật sự tận đáy lòng vui mừng.
Bên kia mặt mũi đều ném xong rồi, Nguyễn Ly mang theo Lạc Thanh Từ nhanh như chớp trốn trở về động phủ Sài Tang.
Sau khi hóa hình người, nàng lấy ra y phục sạch sẽ đưa cho Lạc Thanh Từ, liền quay lưng lại, bưng kín mặt chính mình.
Lạc Thanh Từ hết sức vui vẻ, nhiều năm như vậy, Tiểu Long Tử nhà nàng một chút cũng chưa biến, thói quen nhỏ này vẫn như xưa.
Nàng tiếp nhận y phục, muộn thanh bật cười, Nguyễn Ly bất đắc dĩ quay đầu nhìn nàng, “Sư tôn còn cười, hiện giờ bọn họ đều biết ta đường đường là Long Vương, vậy mà……”
Câu kế tiếp nàng thực sự nói không nên lời, Lạc Thanh Từ duỗi tay nhẹ nhàng nắm cằm nàng, cúi xuống hôn nàng một ngụm, thấp thấp nói: “Long Vương bệ hạ, thế nhưng bị sư tôn hôn một cái, liền biết thành hỏa long tiểu khả ái.”
Nguyễn Ly mặt đỏ tai hồng, con ngươi thủy nhuận nhuận nhìn chăm chú Lạc Thanh Từ, ủy khuất lại đáng yêu.
Lạc Thanh Từ nhẹ nhàng đem nàng kéo vào trong lòng ngực, “Được rồi, không khi dễ A Ly chúng ta. Là vi sư không ra thể thống gì, không nên hôn nàng giữa thanh thiên bạch nhật như vậy. Nhưng ai bảo nàng khóc, khiến ta vừa đau lòng vừa nhịn không được muốn hôn nàng. Còn có nam nhân kia tà tâm không bỏ, vẫn luôn đối nàng ôm chờ mong, nếu ta không để hắn nhìn cho rõ ràng, hắn thật đúng là nghĩ ta đã chết.”
Phía trước Nguyễn Ly còn có thể nghe hiểu, mặt sau lại như lọt vào trong sương mù.
“Ai tà tâm không bỏ?”
Lạc Thanh Từ híp híp mắt, nhàn nhạt hừ một tiếng, “Còn ai vào đây nữa?”
Nguyễn Ly lấy lại tinh thần, vội nói: “Ta không quen biết hắn, đó là chuyện của Tà Niệm, ta chưa từng liếc mắt hắn một cái, ta chỉ thích qua nàng, ta cũng chỉ có nàng.”
Lạc Thanh Từ điểm điểm ngực nàng, “Ta biết, bằng không ta sao có thể tha cho hắn.”
Ngữ khí thanh lãnh quen thuộc còn mang theo tia ngạo kiều, làm Nguyễn Ly buồn cười.
“Người không liên quan, sư tôn chớ có nhắc lại. Trước mắt sư tôn đã Tiểu Thừa cảnh, từ nay về sau tu hành có thể đừng liều mạng như vậy nữa, nhiều ở bên cạnh ta, được không?”
Lạc Thanh Từ sửng sốt, nhìn Nguyễn Ly ánh mắt thuần triệt chân thành tha thiết, trong lòng có chút áy náy. Nàng ôm chặt Nguyễn Ly, hôn hôn cái trán nàng ấy, “A Ly, nàng vẫn luôn là người quan trọng nhất trong sinh mệnh ta, nàng trọng yếu hơn mọi thứ, bao gồm việc tu hành. Chúng ta về Thiên Diễn Tông một chuyến, ta cùng nàng tiến Phục Ma Trận, sau khi loại bỏ hoàn toàn Mắt Quỷ, ta sẽ không bao giờ rời khỏi nàng nửa bước, chịu không?”
Nguyễn Ly dựa vào trong ngực Lạc Thanh Từ, “Chịu.”
Trăm năm qua Nguyễn Ly không biết đã tiến bao nhiêu lần Phục Ma Trận, mỗi một lần đều làm Lạc Thanh Từ đau lòng khó nhịn, này cũng thành tâm bệnh của nàng, đây cũng là nguyên nhân khiến nàng liều mạng tu hành như vậy.
Nhiều năm có Lạc Thanh Từ kìm chế, lại có trận pháp tiêu trừ, Mắt Quỷ cũng đã suy yếu bất kham, trước mắt Lạc Thanh Từ trở về Tiểu Thừa, tu vi đã đủ sức bảo hộ Nguyễn Ly. Sau khi trở lại Thiên Diễn Tông, nàng bồi Nguyễn Ly vào Phục Ma Trận, hơn nữa có ba người Giang Nguyệt Bạch, Tần Nam Dương,Tô Ngọc hiệp trợ, mượn dùng năng lượng Bàn Long Trụ, hoàn toàn đem Mắt Quỷ từ trong người Nguyễn Ly bức ra tới.
Mắt Quỷ hấp hối giãy giụa, còn muốn chạy trốn, Lạc Thanh Từ ôm Nguyễn Ly đã ngất xỉu vào lòng, ánh mắt như đao sắc quét qua, giơ tay không chút lưu tình ném ra ba đạo băng trùy, đem Mắt Quỷ đóng trên mặt đất.
Ngay sau đó lòng bàn tay nàng linh lực băng lam phun trào, Mắt Quỷ bị đông lạnh thành một đoàn, chậm rãi nổi giữa không trung.
Lạc Thanh Từ rũ mắt nhìn Nguyễn Ly suy yếu, đau lòng đến tột đỉnh, nàng nhìn chằm chằm Mắt Quỷ, lạnh lùng nói: “Kéo dài hơi tàn hơn trăm năm, ngươi đáng chết. Nói cho ngươi biết, điều ngu xuẩn nhất của ngươi, chính là dám lựa chọn A Ly nhà ta.”
Dứt lời nàng hoàn toàn mặc kệ Mắt Quỷ kêu rên xin tha, đem nó ném vào Phục Ma Quyển. Phục Ma Quyển tức khắc bị ma khí kích hoạt, thiên phạt chi lực từ Bàn Long Trụ giáng xuống, bao quanh Mắt Quỷ từng tấc gột rửa, tiếng gào rống thảm thiết liền vang lên không dứt bên tai, làm ba người Tô Ngọc nghe thấy mà sợ hãi.
Lạc Thanh Từ chỉ lẳng lặng nhìn, thẳng đến sợi ma khí cuối cùng bị tiêu hủy hoàn toàn, nàng mới thu hồi ánh mắt, khom lưng đem Nguyễn Ly ôm lên.
Lúc đi ngang qua Giang Nguyệt Bạch cùng Tần Nam Dương, bởi vì Nguyễn Ly đã triệt để thoát được khổ ải, Lạc Thanh Từ gương mặt lạnh tựa băng sương cuối cùng có tia buông lỏng, nhẹ giọng nói: “Đa tạ.”
Giang Nguyệt Bạch muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là Tần Nam Dương mở miệng: “Đều là người một nhà, sư muội hà tất nói cảm ơn. Tuy rằng muội cùng Nguyễn Ly…. Ừm được rồi, không sao hết, đây là sư môn của muội, thường trở về thăm chúng ta là tốt rồi.”
Nguyễn Ly là Long Vương, Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly ở bên nhau, nàng lại từ bỏ thân phận Hoài Trúc Quân, hiện tại Mắt Quỷ đã giải trừ, các nàng dĩ nhiên sẽ lựa chọn về Long tộc.
Lời này của Tần Nam Dương cơ hồ nói rõ thân phận Lạc Thanh Từ, Lạc Thanh Từ nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu.
Lúc Nguyễn Ly tỉnh lại, nàng liền phát hiện chính mình được Lạc Thanh Từ ôm kiểu công chúa, mà các nàng lại đang ngự không mà đi.
“Sư tôn?”
Lạc Thanh Từ ừ một tiếng, cúi đầu nhìn Nguyễn Ly, đáy mắt tràn đầy thâm tình, “Ân.”
“Chúng ta muốn đi đâu?”
Lạc Thanh Từ nở nụ cười, “Chúc mừng nàng thoát khỏi mầm tai họa kia, ta đi mua kẹo hồ lô cho nàng. Sau đó nàng thích đi đâu, ta liền theo đó.”
Nguyễn Ly nghe vậy ngọt ngào nở nụ cười, nàng cảm thấy xưa nay chưa từng có nhẹ nhàng, người mà nàng yêu tha thiết hai đời đang thì thầm bên tai nàng, “A Ly, từ đây không còn gì có thể chia cắt chúng ta nữa.”
Từ lần đó ở ngoại thành Phù Phong, Tiên môn tận mắt nhìn thấy Lạc Thanh Từ độ kiếp, Long Trì chính là Hoài Trúc Quân chuyển thế đã không thể nghi ngờ, tin tức này lập tức đánh tan cái gọi là thế thân. Quá vãng đủ loại, hết thảy đều nói được thông.
Lạc Thanh Từ ba chữ này, chú định là bút mực nồng đậm rực rỡ nhất Tiên môn, câu chuyện giữa nàng cùng Long Vương Nguyễn Ly qua mấy trăm năm sau vẫn được người kể lại say sưa. Có lời đồn rằng Lạc Thanh Từ đã sớm tại 300 năm thọ nguyên Đại Thừa phi thăng, đắc đạo thành thần, cùng Nguyễn Ly tiến vào thượng giới. Lại có người nói, nàng vốn dĩ là thần tiên, chỉ là lịch kiếp tình duyên rồi trở về chốn bồng lai tiên cảnh mà thôi.
Chuyện kể thì có muôn vàn, nhưng mọi người luôn có thể phát hiện, cách một đoạn thời gian đều sẽ có một vị bạch y nữ tử dung mạo thanh lãnh, tư thái xuất trần thoát tục, xuất hiện tại thành Phù Phong. Nàng lấy ra bạc vụn mua kẹo hồ lô, vừa đi vừa nhét kẹo vào trong ống tay áo, làm người đi đường cảm thấy cổ quái lại tò mò. Bọn họ chỉ biết, khi nàng đưa kẹo vào trong tay áo, đầy mặt thanh lãnh trong nháy mắt hóa thành dịu dàng, dường như trong tay áo có bảo bối của nàng.
– ————————————-