Chương 190: Ta có thể ôm sư tôn một chút không?
- Trang Chủ
- Hàng Long Quyết - Thời Vi Nguyệt Thượng
- Chương 190: Ta có thể ôm sư tôn một chút không?
Trái tim nàng từng đợt lên men, cúi đầu nhìn Nguyễn Ly, lại tiếp tục nhìn gốc Long du mai kia, “Sư tỷ nàng nói trạch viện hoa mai đều bị huỷ hoại, gốc mai rồng này cũng mới được trồng lại, nó….”
Nguyễn Ly cái mũi chua xót, “Mai rồng được linh lực sư tôn tẩm bổ, đã sớm sinh ra hoa linh, khi vườn mai bị hủy, hoa linh vẫn còn tồn tại. Lúc sư tỷ đem mai rồng về trồng lại, linh hồn hoa trong đất liền trở về cây, nhưng nó vẫn luôn không nở hoa. Nhiều năm như vậy, không chỉ có ta cùng sư tỷ đợi nàng, nó cũng đang đợi nàng. Sư tôn hôm nay Trúc Cơ, nó hẳn là cảm giác được, liền nở hoa rồi.”
Trong những năm Lạc Thanh Từ vắng bóng, những cây mai khác lục tục nở rộ, Long du mai vẫn không có động tĩnh, phía trước Nguyễn Ly cùng Tô Ngọc đều cho rằng nó chết héo, hiện giờ xem, nó chính là đợi người ngắm hoa trở về.
Lạc Thanh Từ hốc mắt ửng đỏ, nhìn gốc mai rồng thấp giọng nói: “Cảm ơn ngươi.”
Nàng vừa nói xong, Long du mai nhẹ nhàng đong đưa, một đóa hoa mai phiêu nhiên rơi xuống, từ từ dừng ở thái dương Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ còn ôm Nguyễn Ly, dư quang liếc tới đóa hoa mai kia, nhịn không được lộ ra một mạt cười. Nhưng Nguyễn Ly lại nhấp khẩn môi, chỉ là không đợi nàng vị chua dâng lên, đóa hoa kia đã biến thành một mạt linh quang trắng loáng, hoàn toàn thấm vào mái tóc Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ chỉ cảm thấy một cổ mát lạnh lan tràn nơi thái dương, tùy theo chính là hương hoa mai sâu kín thấm nhập cốt tủy, làm cả người nàng đều sảng khoái thanh tân.
Nguyễn Ly ngơ ngác nhìn, “Nó đem linh nhuỵ chính mình tặng cho nàng.”
Tinh hoa cây cỏ, dùng thiên địa linh khí tu thành linh thức đã khó được, linh nhụy càng là đồ vật trân quý nhất, nó vậy mà tặng cho Lạc Thanh Từ, có thể nghĩ Long Du Mai này yêu thích Lạc Thanh Từ đến nhường nào.
Lạc Thanh Từ cũng ý thức được, nàng có chút kinh ngạc, “Linh nhụy này quá quý trọng, ta không thể nhận.”
Long Du Mai lắc lắc cành cây, ý bảo nàng cầm.
Hiện giờ Nguyễn Ly thân thể không khoẻ, Lạc Thanh Từ cũng bất chấp chối từ, lần nữa cảm tạ cây mai rồng.
Nàng muốn ôm Nguyễn Ly vào nhà, Nguyễn Ly lại nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng, “Sư tôn, ta không có việc gì, nàng trước để ta xuống, tay đều đã mỏi nhừ.”
Lạc Thanh Từ khẽ lắc đầu, “Nàng quá gầy, ôm đều không có sức nặng. Đã có chuyện gì xảy ra? Vừa rồi nàng đều đứng không vững.”
Nguyễn Ly thấp thấp ho khan vài tiếng, “Ta chỉ là có chút suy yếu, nghỉ ngơi trong chốc lát liền được, không cần vào nhà.”
Lạc Thanh Từ nghe vậy đặt nàng ngồi xuống bên bàn đá, trong tay linh lực phun ra. Nhưng sau một khắc nàng chựng lại, mất mát nói: “Ta đều đã quên, chút linh lực này của ta, vô pháp chữa trị thương tích cho nàng.”
Nguyễn Ly cầm lấy tay Lạc Thanh Từ, ngước mắt nghiêm túc nói, “Ta không phải lần đầu nhập trận pháp, mỗi lần ra tới ta đều sẽ bị thương suy yếu một đoạn thời gian. Những lúc như vậy, điều ta cần không phải một người có thể trị thương tích cho ta.”
Nàng dừng một chút, khẽ mỉm cười: “Lúc này đây ta rốt cuộc được như ước nguyện, cho nên ta thật sự rất hạnh phúc.”
Nàng cũng không nói ra ước nguyện của mình là gì, nhưng Lạc Thanh Từ ở trong mắt nàng đã nhìn thấy được tất cả.
Lạc Thanh Từ liền như vậy nhìn Nguyễn Ly, trong lòng vừa ngọt lại đắng. Nàng đang muốn nói cái gì, phía sau lại truyền đến một trận linh lực dao động, là Tô Ngọc cùng Trình Tố đã tới Hàn Lộ Viện.
“A Ly! Sư……” Nhìn đến hai người nắm tay, Tô Ngọc đang muốn kêu sư tôn lại đột nhiên im bặt, ngay sau đó nàng liền vô pháp ức chế kích động.
Ánh mắt Tô Ngọc quá mức mãnh liệt, làm Lạc Thanh Từ đều có chút thẹn thùng, vội vàng rút tay khỏi lòng bàn tay Nguyễn Ly.
Tô Ngọc ngực kịch liệt phập phồng, Trình Tố cũng có chút vội vàng, vừa mở miệng định nói chuyện, đã bị Nguyễn Ly giơ tay ngăn cản, “Sư tỷ, Trình lâu chủ, chớ có kích động, ta không sao.” Nói xong ánh mắt nàng dừng trên người Lạc Thanh Từ, “Nàng cũng rất tốt.”
Tô Ngọc há miệng thở dốc, hai mắt đỏ bừng, nàng thấy được Lạc Thanh Từ ánh mắt nhu hòa mang theo hơi nước mờ mịt nhìn về phía mình, cũng thấy được Long Du Mai phía sau lưng sư tôn mười năm qua vốn ngủ yên, nay tưng bừng nở rộ, xán lạn cả một góc trời.
Lạc Thanh Từ đứng ở giữa một trời cánh hoa bay xuống, một thân trúc y bụi trần thanh thoát trang nghiêm, tư thái cùng ánh mắt của nàng đã làm tan đi vẻ non nớt ngây ngô thuộc về Long Trì. Giữa hoảng hốt, Tô Ngọc lại một lần thấy được vị Hoài Trúc Quân một thân băng tuyết phong tư tuyệt đại trong ký ức.
Nàng cúi đầu gắt gao cắn răng, đi bước một vào Hàn Lộ Viện, sau đó uốn gối quỳ trước mặt Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ bước nhanh tiến lên, nghiêng đầu chịu đựng nước mắt không cho nó rơi xuống.
Nàng đỡ Tô Ngọc, nhẹ giọng nói: “Ngươi thân là chưởng môn, sao có thể đối ta quỳ. Nhanh đứng lên đi, nghe thấy không.”
Tô Ngọc hai mắt đẫm lệ mà nhìn Lạc Thanh Từ, tuy rằng nàng không rõ sư tôn vì sao phải giấu giếm thân phận, nhưng nàng biết sư tôn nhất định có nỗi khổ riêng.
Vì thế nàng nức nở đáp: “Con không phải đồ đệ của người, con quỳ trước người thì đã làm sao.”
Lạc Thanh Từ lần đầu thấy được đại đệ tử thành thục ổn trọng nhà mình như vậy chơi xấu, nàng vừa buồn cười lại đau lòng, “Sao ngươi lại giống như đứa trẻ, một chút phong phạm chưởng môn đều không có.”
Tô Ngọc lau nước mắt, quay đầu nhìn Trình Tố.
Lạc Thanh Từ cũng nhìn về phía Trình Tố, Trình Tố hai mắt ngấn lệ rồi lại ngậm lấy ý cười, nàng có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn Tô Ngọc, ôn thanh nói: “A Ngọc.”
Tô Ngọc trong mắt có chút ủy khuất, Trình Tố nơi nào có thể chống đỡ được nàng nước mắt lưng tròng, vội nói: “Nàng muốn làm cái gì, liền làm đi, chớ có khóc.”
Tô Ngọc lập tức quay đầu nhìn Lạc Thanh Từ, chắp tay thi lễ, ngay sau đó khấu đầu ba cái, cung kính nói: “Tô Ngọc, đại đệ tử đời thứ 73 Thiên Diễn Tông, muốn bái người làm sư tôn, xin người thu nhận.”
Lạc Thanh Từ sững sờ ở tại chỗ, biểu tình đều có chút vỡ vụn.
Mà Nguyễn Ly ngồi ở dưới tàng cây hoa mai, cũng bị hành động của Tô Ngọc làm cho chấn kinh, sau khi phản ứng kịp lại có chút buồn cười.
Lạc Thanh Từ lúng ta lúng túng nói: “Ngươi là chưởng môn một phái, hiện giờ đều đã Nguyên Anh đỉnh phong, ta chỉ mới Trúc Cơ, sao có thể nhận ngươi làm đồ đệ?”
Tô Ngọc biểu tình nghiêm túc, “Con tu luyện hai năm mới vào Trúc Cơ, A Ly một năm, mà sư tôn người chỉ cần bảy ngày, người nhận con làm đồ đệ, hợp tình hợp lý.”
Nguyễn Ly nghe Tô Ngọc nói xong, lập tức nở nụ cười.
Thân thể nàng còn chưa khôi phục, sắc mặt như cũ tái nhợt, càng khiến cho mạt cười này phiêu miểu động lòng người, không đợi Lạc Thanh Từ nói cái gì, nàng liền đứng dậy.
Lạc Thanh Từ nhìn Nguyễn Ly động tác không xong, chạy nhanh tiến lên muốn đỡ nàng, Nguyễn Ly lại theo Tô Ngọc quỳ một gối xuống.
Lạc Thanh Từ khẽ nhíu mày, có chút hoảng loạn, “Nàng làm gì cũng đi theo tham gia náo nhiệt, nhanh đứng lên.”
Nguyễn Ly quỳ đến thẳng tắp, ngẩng đầu nhìn Lạc Thanh Từ, chính sắc nói: “Sư tỷ nói không sai, luận thời gian ngắn dài đột phá cảnh giới, bái nàng làm sư tôn là hoàn toàn đúng đắn.”
Nàng nhìn Tô Ngọc, trong đầu không khỏi nhớ tới ngày đó Lạc Thanh Từ đối nàng quỳ ở trước mặt Long tộc, một màn kia nàng vĩnh viễn không thể nào quên.
Lại nghĩ đến Lạc Thanh Từ hai lần lập huyết thề, cũng không chịu cho nàng thề, Nguyễn Ly lập tức cắn ngón tay lấy máu, chạm vào lòng bàn tay Lạc Thanh Từ, “Phía trước hai lần nàng đều ngăn cản ta, hôm nay ta lần nữa bái sư, liền mượn dịp này đối nàng hứa hẹn.”
“Ta xin thề trước Long Linh, lấy long hồn làm khế ước, lấy long cốt làm huyết thề, trung với nàng, bảo hộ nàng, đời này kiếp này không rời không bỏ.”
Giọng nói vừa dứt, hư ảnh ngũ trảo kim long từ lòng bàn tay Nguyễn Ly chui ra, theo vết máu hoàn toàn đi vào trong cơ thể Lạc Thanh Từ.
Chuyện này đã vượt qua Lạc Thanh Từ đoán trước, nàng không ngờ Nguyễn Ly vẫn luôn nhớ kỹ hai lần huyết thề kia, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Tô Ngọc là đồ đệ của nàng, Nguyễn Ly là thê tử của nàng.
Vô luận là đồ đệ hay là đạo lữ, nàng đều may mắn đến cực điểm, bởi vì có được hai phần tình cảm chân thành tha thiết như thế.
Tô Ngọc cũng là chịu kích thích lớn, sau khi nàng biết được tình cảm giữa sư tôn cùng sư muội, trải qua một thời gian nàng mới có thể tiếp thu. Rốt cuộc sư tôn cùng sư muội ở bên nhau, bối phận giữa các nàng thật sự rối loạn.
Hiện giờ sư muội ở trước mặt nàng đối sư tôn bày tỏ tình yêu, tư vị này thật sự khó có thể miêu tả, trong lòng nàng có loại cảm giác sư tôn bị người đoạt đi, rồi lại có cảm giác sư muội cũng bị người cướp đi mất.
Lạc Thanh Từ có chút bất đắc dĩ, Tiểu Long Tử nhà nàng thật quá hồn nhiên, gấp như vậy làm gì. Nhìn thấy biểu tình của Tô Ngọc, nàng khẽ ho một tiếng, nhẹ giọng hỏi: “Đã như vậy, ngươi còn muốn bái ta làm vi sư không?”
Tô Ngọc thần sắc lập tức trở nên vô cùng kiên quyết, “Muốn, người vĩnh viễn là sư tôn của con, tuyệt không sửa đổi.”
“Nếu là đồ nhi của ta, liền chớ có đối ta quỳ, đứng lên đi.”
Suốt mười năm, Tô Ngọc bồi Nguyễn Ly vô vọng chờ đợi, bởi vì những lời Lạc Thanh Từ nói trước khi chết, không chỉ có Nguyễn Ly, Tô Ngọc cũng canh cánh trong lòng. Thế nhưng chút hy vọng này theo thời gian trôi đi, liền biến thành một loại tuyệt vọng khác.
Hồi tưởng lại nhiều năm qua, mỗi ngày mở mắt ra đều hy vọng có thể nhìn thấy sư tôn tỉnh, Tô Ngọc nước mắt lại nhịn không được, nàng đi tới trước mặt Lạc Thanh Từ, nhìn Nguyễn Ly khụt khịt nói: “Ta có thể ôm sư tôn một chút không?”
Nguyễn Ly lỗ tai đỏ lên, có chút quẫn bách, quay mặt đi ho mấy tiếng, “Sư tỷ hỏi sư tôn liền được, hỏi ta làm gì.”
Lạc Thanh Từ chưa nói cái gì, duỗi tay nhẹ nhàng ôm ôm Tô Ngọc, thấp giọng nói: “Mười năm qua khổ cực con rồi, A Ngọc, ngoan, đừng khóc nữa.”
Tô Ngọc nức nở ra tiếng, “Con không có việc gì, là sư muội thực khổ.”
Hai chữ A Ngọc quen thuộc làm cảm xúc của nàng vỡ òa, đau lòng đối với sư muội, tưởng niệm đối với sư tôn, bao nhiêu ngày qua khiến nàng cực kỳ dày vò, hiện giờ cuối cùng có thể hoàn toàn phát tiết.
Chờ đến Tô Ngọc bình phục tâm tình, nàng lập tức cùng Trình Tố xem xét thương tích của Nguyễn Ly. Nội thương nghiêm trọng còn có vết bỏng, nhưng thiên phạt chi lực cũng không cách nào xử lý, chỉ có thể chờ Nguyễn Ly tự mình khôi phục.
Lạc Thanh Từ cũng mới nhìn tới vết bỏng trên người Nguyễn Ly, đau lòng không thôi: “Đây gọi là ổn hay sao? Nàng đều không nói với ta một lời.”
Tô Ngọc đã bị Trình Tố ôm trở về Chủ Phong, lúc gần đi các nàng để lại không ít đan dược, trong đó liền có Giang Nguyệt Bạch nhọc lòng luyện chế Sinh Cơ Cao, chuyên môn trị vết bỏng do lôi điện gây ra.
Lạc Thanh Từ ninh mi, cúi đầu thật cẩn thận bôi thuốc cho Nguyễn Ly. Phía sau lưng eo bụng, tổng cộng bảy đạo vết bỏng, nơi bả vai da tróc thịt bong gần như tới tận xương.
Lạc Thanh Từ bàn tay đều phát run, nàng thật sự nhịn không được, “Nàng làm bằng thép sao? Nghiêm trọng như vậy mà dám giấu ta, còn quỳ xuống…… Nàng cố ý muốn ta khổ sở.”
Nguyễn Ly đau ra một thân mồ hôi lạnh, da thịt đều lộ ra ướt át.
Sau khi nghe xong nàng xoay người đỡ vạt áo, nhìn Lạc Thanh Từ hốc mắt đỏ bừng, duỗi tay sờ sờ khóe mắt nàng ấy.
“Chỉ là vết thương ngoài da, nhìn dọa người chút. So với thương tích ngày xưa sư tôn phải chịu, không đáng giá nhắc tới.” Nói xong nàng duỗi tay đem Lạc Thanh Từ kéo vào trong lòng ngực, “Ta nếm trải chỉ là da lông, năm đó hàn độc cùng cấm chế tra tấn sư tôn đến bực nào, mỗi khi nghĩ tới, trái tim ta liền đau gấp bội phần.”
Lạc Thanh Từ ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Nguyễn Ly. Rồng Con sinh đến càng thêm mỹ, tươi đẹp rút đi chút, nhiều vài phần thanh lãnh. Ngũ quan thâm thúy mà tinh xảo, cặp mắt kia giống như vãng tích trong suốt đến chỉ có thể nhìn thấy chính mình, gọi người không dời mắt được. Không thể phủ nhận, nàng cũng thích gương mặt nàng ấy cực kỳ, không một chỗ khó coi, không một chỗ không mê người.
Lúc này Nguyễn Ly chỉ mặc một kiện sa y màu trắng mỏng, phía sau quần áo chảy xuống đến khuỷu tay, trước người vạt áo cũng chỉ khép hờ. Đầu vai mượn mà, cái cổ thon dài trắng nõn, đường cong lan tràn nhập sa y, xương quai xanh tinh xảo xông ra, hơn nữa nhiễm lên một tầng mồ hôi mỏng, nơi nhìn đến đều là dụ hoặc.
Lạc Thanh Từ đau lòng con rồng nhỏ bị thương, dục niệm cũng kìm nén ở đáy lòng, chính là thương tiếc lại mãnh liệt bừng lên. Nàng hôn hôn mi mắt Nguyễn Ly, lấy ra khăn tay từng chút lau mồ hôi trên người nàng ấy.
Vốn là trong tim không có vật ngoài, đầy cõi lòng thương tiếc. Nhưng sự đối đãi như châu tựa bảo cùng với đau lòng không hòa tan được kia, đã mê hoặc trái tim Nguyễn Ly.
Khi bàn tay trắng nõn cầm khăn tay dừng nơi ngực nàng, Nguyễn Ly đột nhiên bắt lấy tay Lạc Thanh Từ. Nàng sắc môi tái nhợt, từ dưới ngước mắt nhìn lên, đáy mắt thâm tình lưu luyến như tơ nhện quấn quanh, làm trái tim Lạc Thanh Từ đi theo thình thịch nhảy dựng.
“Sư tôn.” Nguyễn Ly nuốt hạ nước miếng, yết hầu trượt động, đều mang theo một cổ ám chỉ. Lại xứng với nàng phát ra khí âm thấp nhẹ, trên đời không ai có thể kìm nén được.
Lạc Thanh Từ trong xoang mũi tràn ra một tiếng, “Ân.”
Nguyễn Ly tay trái nâng lên bưng kín hai mắt Lạc Thanh Từ, nghiêng đầu hôn lên, tay phải buông ra lại ôm lấy eo Lạc Thanh Từ, thân thể dán sát, hai người thuận thế ngã vào trên giường.
Lần này quá mức đột nhiên, nhưng Lạc Thanh Từ không có kinh hoảng, bởi vì tay của Nguyễn Ly lót ở phía sau cho nàng cảm giác ôn nhu cùng an toàn tuyệt đối.
Lạc Thanh Từ tầm nhìn bị che khuất, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở cùng nhịp tim đập của Nguyễn Ly. Tư vị giữa môi răng quen thuộc mỹ diệu, nồng nàn say đắm, làm cho nàng hoàn toàn vô pháp tự hỏi.
Nàng bất giác nắm chặt chiếc khăn trong tay phải, ngón tay lúc thì siết chặt lúc thì giãn ra.
Khăn tay cứ thế trượt xuống bên giường, mang theo mười năm tích góp tương tư tận xương cùng vô tận nhu tình.
Lúc này Tiểu Long Tử nhà nàng đã trưởng thành. Khắc chế không có tiếp tục hôn đi xuống, đã là nhẫn nhịn lớn nhất của nàng ấy.
– ———————————-