Chương 175: Sinh tử khó định (1)
Chỉ thấy một đạo hắc ảnh giống như thiên thạch rơi xuống, sau khi xẹt qua bầu trời liền khuấy lên một trận cuồng phong, ngưng tụ thành một bóng người trước mặt các nàng.
Hắn vừa xuất hiện, Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly đều cảm thấy cả người bị áp bách, giống như không khí xung quanh bị rút đi.
Nam nhân trước mắt đúng là Mặc Diễm, nếu không phải đã sớm chuẩn bị tâm lý, các nàng căn bản không nhận ra hắn.
Không biết trong lúc hắn bế quan đã xảy ra chuyện gì, giờ phút này hắn đầu tóc rối tung, quanh thân sát khí tràn ngập, giữa mày hiện lên ma văn đen đậm hình tia chớp, đang cuồn cuộn không ngừng tràn ra hắc khí.
Hắn mặc một thân áo bào màu đen, mặt trên vết máu loang lổ, còn mới mẻ.
Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly ngửi thấy mùi máu tươi rõ ràng, chứng tỏ Mặc Diễm vừa trải qua một hồi giết chóc.
Điều này làm cho Nguyễn Ly trong lòng trầm xuống, “Ngươi đã làm gì?”
Mặc Diễm nghe vậy ha ha nở nụ cười, hắn xoa xoa bàn tay đầy máu, ý cười trên môi tàn nhẫn bạo ngược, “Ngươi nghĩ ta sẽ làm gì? Hiện tại hỏi có phải là đã muộn?”
Nguyễn Ly sắc mặt bi thương, trong mắt phẫn nộ lại đau lòng, “Ngươi thật sự mất trí, bọn họ đều là tộc nhân của ngươi, là hy vọng cuối cùng của Long tộc! Sao ngươi có thể ra tay tàn độc như vậy?”
“Là bọn họ đáng đời!” Hắn cười rộ lên, lạnh lùng nói: “Là ta đưa bọn họ thoát khỏi Long Cung, giúp bọn họ sống sót, chứ không phải ngươi! Thế nhưng bọn họ dám phản bội ta! Sau khi biết được ngươi là Kim Long, họ vậy mà đều đối ngươi cúi đầu xưng thần!”
Mặc Diễm cảm xúc lập tức bạo phát, trên cổ gân xanh tất hiện, đôi tròng mắt dữ tợn, cả người ma khí cuồn cuộn, hiển nhiên đã hoàn toàn điên cuồng.
Nguyễn Ly nhìn hắn đã triệt để mất đi lý trí, chỉ còn lại sát khí dày đặc, trong lòng nàng tràn đầy bi ai. Hắn vốn là thân nhân duy nhất của nàng, vì cớ gì đi đến nông nỗi hôm nay.
Hắn là bào đệ của phụ vương nàng, là người trong hoàng thất, sao có thể cố chấp tàn độc như Thiên Cơ Tử, không hề lương tâm.
Thiên Cơ Tử làm ác, chỉ vì muốn hủy hoại Long tộc. Mà hành động của Mặc Diễm, lại đem tộc nhân chính mình đẩy vào nơi vạn kiếp bất phục.
“Ngươi không còn là Long tộc, ngươi không xứng.”
“Ta không xứng? Chẳng lẽ ngươi xứng! Dựa vào cái gì ngươi là Long Vương đời kế tiếp, chỉ bằng ngươi là kim long? Chẳng lẽ đám ngu xuẩn kia đều quên mất, ngươi căn bản không phải Long tộc thuần khiết. Ngươi vốn chỉ là một cái tạp chủng, trên người chảy một nửa dòng máu Nhân tộc hèn kém, cho nên ngươi bẩm sinh liền thiếu hụt, ngay cả phá xác cũng làm không được! Phụ vương ngươi quá mê muội, rõ ràng không nên sinh ra ngươi, hắn lại cố tình nghịch thiên mà làm, là hắn hại Long tộc!”
Nguyễn Ly nắm chặt tay thành quyền, cực kỳ phẫn nộ, “Ngươi có tư cách gì nói phụ vương ta?”
Nghe Mặc Diễm phun ra lời chói tai, Lạc Thanh Từ giữ lấy tay Nguyễn Ly, biểu tình lạnh xuống, lập tức chỉ vào Mặc Diễm cười lạnh: “Ngươi hạ thấp A Ly như vậy, rốt cuộc là muốn giẫm đạp ai? Ngươi tự cho bản thân địa vị hơn người, thế nhưng miệng lại nhổ ra lời dơ bẩn không khác gì nhân loại, trước sau chỉ biết ích kỷ ghen tị!”
“Quạ đen cười heo hắc, buồn cười đến cực điểm.”
Lạc Thanh Từ nói xong đột nhiên toát ra một câu như vậy, làm Nguyễn Ly sửng sốt, mạc danh muốn cười.
Mặc Diễm cũng là lần đầu tiên bị người mắng chửi thành dạng này, lập tức giận không thể át, “Lạc Thanh Từ, ngươi tìm chết!”
Hắn vung tay lên, sau lưng tản ra một quả cầu năng lượng quỷ dị, giống như một mảnh vải dệt màu đen, càng lúc càng dâng cao. Ngay sau đó đoàn hắc khí từ đỉnh đầu hắn bắn thẳng về phía Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly, tốc độ cực nhanh, mang theo một trận tiếng xé gió.
Lạc Thanh Từ nhẹ điểm mũi chân vào hư không, cùng Nguyễn Ly triệt thoái về sau, giữa đường nghiêng trái nghiêng phải một cái, xoay người bay ra ngoài né tránh một kích này.
Lạc Thanh Từ xoay tay phải, một thanh băng kiếm thình lình xuất hiện nơi tay. Nàng nắm chặt chuôi kiếm, ngữ khí như cũ không nhanh không chậm, “Bởi vì ngươi ghen ghét huynh trưởng, không tiếc cấu kết cùng những kẻ dơ bẩn đê tiện, hại chết huynh trưởng chính mình không nói, còn đẩy Long tộc đến bờ vực diệt vong. Ngươi hiện giờ tâm trí lại không xong, bị một cái Mắt Quỷ khuyết tật khống chế hoàn toàn đọa ma, trợ sức mạnh cho nó. Đồng dạng là bị Mắt Quỷ lựa chọn, ngươi chỉ có thể trở thành con rối đáng thương, còn A Ly lại thu phục được Mắt Quỷ, ngăn chặn ma tính. Chỉ điều này thôi cũng đủ biết, ai mới là phế vật!”
Trận chiến này bất kể Lạc Thanh Từ đã sẵn sàng hay chưa, đều phải tử chiến đến cùng, cho nên cũng không cần sợ hãi rụt rè.
Ngay khi phun ra hai chữ phế vật, Lạc Thanh Từ vung trường kiếm hai vòng, thân hình đột nhiên bay lên, lập tức ba người tạo thành trận thế hình tam giác, Lạc Thanh Từ so Mặc Diễm cùng Nguyễn Ly cao hơn một trượng.
Thân thể nàng lơ lửng giữa không trung, một luồng linh quang băng lam phát ra từ mũi kiếm, rồi nhanh chóng bắn ra bốn phía.
Mũi kiếm đi tới đâu, sợi tơ băng lam liền trôi nổi đến đó, cuối cùng hợp thành Thất Tinh Trận.
Nguyễn Ly biết Lạc Thanh Từ muốn làm gì, vì vậy không chút do dự tế ra Thanh Uyên Kiếm, cùng Mặc Diễm triền đấu.
Hai người vừa xuất chiêu liền không chút lưu tình, tức khắc kiếm khí gào thét. Nơi đi đến, không còn một ngọn cỏ, mặt đất vỡ ra từng đạo khe rãnh.
Nguyễn Ly kiềm chế Mặc Diễm, Lạc Thanh Từ thủ pháp cũng mau, tay trái vươn, năm ngón tay linh lực quấn quanh Thất tinh trận, dùng sức ấn xuống.
Trận quang trong phút chốc hóa thành kim sắc, bay nhanh xoay tròn không ngừng mở rộng. Theo động tác đè ép của Lạc Thanh Từ, trận pháp vốn dựng đứng giữa không trung liền phẳng lặng trải xuống, bao phủ hoàn toàn Nguyễn Ly cùng Mặc Diễm ở trong đó.
Mặc Diễm nhanh chóng liếc nhìn trận pháp, khinh thường mà cười nhạo một tiếng, không hề đem Lạc Thanh Từ để vào mắt. Phía trước Lạc Thanh Từ không phải đối thủ của hắn, hiện giờ Mắt Quỷ hoàn toàn dung nhập cơ thể hắn, liền càng không đáng coi trọng.
“A Ly, trong trận pháp, nàng làm chủ.” Lạc Thanh Từ vừa dứt lời, ánh sáng vàng từ bảy mắt trận bắn thẳng lên trời, đồng thời tất cả đường nét đều nổi lên ánh huỳnh quang, xen kẽ từng đôi, toàn bộ được kết nối.
Mà Nguyễn Ly vốn đang giao chiến trực diện với Mặc Diễm, đột nhiên phát hiện bàn chân giẫm lên mặt phẳng, chẳng cần tiêu hao linh lực ngự không, mà kiếm khí từ bên Mặc Diễm quét tới yếu đi rõ ràng.
“Sư tôn?”
Nguyễn Ly sợ trận pháp sẽ mang đến quá nhiều gánh nặng cho Lạc Thanh Từ, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Lạc Thanh Từ nhìn nàng một cái, thấp giọng nói: “Ta sẽ lượng sức mà làm, nhớ kỹ lời ta dạy nàng về Thất Tinh Trận, tập trung quan sát.”
Mặc Diễm nhíu mày nhìn quầng sáng xoay quanh dưới chân, hắn có thể cảm giác được trận pháp này đang tiêu trừ sức mạnh của hắn.
Hắn nhất kiếm đẩy ra Nguyễn Ly, ma tức trên thân theo kiếm ngưng tụ thành một đoàn, sau khi rót mãn linh lực liền đâm thẳng về phía trung tâm trận pháp.
Ngay khi hắn ra chiêu, Lạc Thanh Từ nhắm mắt lại và dịch chuyển, từ mắt trận thứ nhất xuất hiện ở mắt trận thứ ba, trường kiếm trong tay đâm vào vai phải Mặc Diễm.
Mặc Diễm vẫn không chút e sợ, tay trái một chưởng chụp vào băng kiếm, thanh kiếm tức khắc hóa thành hơi nước tản ra, làm Mặc Diễm nắm vào khoảng không.
Sáu ngôi sao ở ngoại vi Thất Tinh Trận kết nối thành ba hình tam giác, không ngừng thuận nghịch đan xen, Lạc Thanh Từ chỉ cần lắc mình, vị trí của nàng cùng Nguyễn ly lập tức thay đổi, khiến cho Mặc Diễm hoàn toàn rơi vào bị động.
Sư đồ các nàng ăn ý cực kỳ, cho nên không đợi Lạc Thanh Từ hiện thân, Nguyễn Ly đã dùng nhất kiếm hóa tam kiếm, công thẳng vào giữa lưng Mặc Diễm, bức cho hắn phải từ bỏ phá trận, thu kiếm trở tay đón đỡ.
Năng lượng ma quỷ trên mũi kiếm hắn giống như vật sống, hóa thành lưỡi dao sắc bén quét ngang yết hầu Nguyễn Ly. Truyện Hot
Nguyễn Ly nhanh chóng nâng Thanh Uyên cản phá, một nhấn một đẩy, nàng bị đánh bay đi ra ngoài, ở không trung quay cuồng hai vòng.
Khi Nguyễn Ly kiệt lực rơi xuống, Lạc Thanh Từ lập tức đổi trận vị, chân trái duỗi ra, vừa vặn đỡ lấy Nguyễn Ly. Vì vậy Nguyễn Ly lảo đảo giẫm lên chân Lạc Thanh Từ, hai người một trên một dưới ổn định ở mắt trận thứ ba.
Mặc Diễm nắm kiếm còn chưa kịp khởi thế, Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly đã song song lượn vòng mà đến.
Này quen thuộc song kiếm hợp bích, làm hắn nhớ lại mấy tháng trước ở cổng thành Phù Phong, hắn chính là bị kiếm quyết cổ quái này đánh bại.
Sắc mặt hắn liền trở nên khó coi, “Các ngươi cho rằng, còn có cơ hội đả thương ta sao?” Dứt lời, hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, thân thể chỉ một thoáng hóa thành cự long màu đen.
Không còn lớp vỏ con người, hắn một thân ma khí rốt cuộc không chỗ che giấu, toàn thân đều bị hắc khí nhuộm đến tận xương tủy.
Hắc long hơn mười trượng đấu đá lung tung trong trận pháp, nơi hắn đi đến trận quang liền hỗn loạn, khiến cho Lạc Thanh Từ linh lực quay cuồng. Nhưng kiếm chiêu của nàng không hề bị ảnh hưởng, Hữu Tình Quyết thức thứ sáu khởi thế, linh lực xanh băng cuồn cuộn rót vào thân kiếm.
Lạc Thanh Từ kiếm ý lạnh lẽo thanh tuấn, màu xanh băng sắc bén mờ mịt; Nguyễn Ly kiếm khí mạnh mẽ mãnh liệt, màu vàng óng nhiệt liệt mà mênh mông. Một cao một thấp, một kiếm thẳng đến long mục, kiếm còn lại nhắm hướng nghịch lân.
Nhưng trong nháy mắt hai bên va chạm, Mặc Diễm lại biến ảo thành người, sự chênh lệch hình thể đột ngột này khiến chiêu thức của Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly thất bại, đành phải dừng thế kiếm.
Mặc Diễm nhân cơ hội đôi tay biến thành trảo, một trái một phải chụp vào yết hầu hai người.
Lạc Thanh Từ nghiêng đầu né tránh, thân thể trầm xuống nhanh chóng lệch sang một bên.
Kiếm của Nguyễn Ly bị Mặc Diễm kẹp ở giữa hai ngón tay, ma khí cực mạnh đang kìm hãm thân kiếm.
Thanh Uyên phẫn nộ mà phát ra một tiếng long ngâm, tức khắc phá vỡ tầng ma khí kia, cắt ra bàn tay Mặc Diễm, khiến hắn đau đến hét thảm, lập tức thu tay lại, trở tay liền đánh một chưởng về phía Nguyễn Ly.
Nguyễn Ly tránh né không kịp, bị hắn chưởng văng đi ra ngoài, lảo đảo lui về sau ba bước.
Mặc Diễm lại hóa thành bóng ma cực lớn, thoáng ẩn thoáng hiện, theo sát bước chân Nguyễn Ly.
Không đợi nàng đứng vững, hắn đã ở gần trong gang tấc.
Mắt thấy Nguyễn Ly sắp phải chịu thêm một kích, Lạc Thanh Từ đánh ra pháp quyết, trận quang lần nữa biến đổi.
Nguyễn Ly cảm giác được luồng gió sắc bén hướng về phía mình đột nhiên dừng lại, Mặc Diễm một chiêu này bị nhốt trong trận pháp, uy lực phản phệ mạnh đến mức khiến hắn râu tóc đều dựng đứng.
“A Ly, lại đến!” Các nàng lần nữa vận dụng song kiếm, mà Mặc Diễm đã xé mở rào cản, điên cuồng lao đến đây.
Lần này Lạc Thanh Từ được ăn cả ngã về không, kích hoạt toàn bộ trận pháp, Thất Tinh Trận quang mang đại thịnh, nhanh chóng rút ra thiên địa linh khí xung quanh, ngay cả ma khí trên người Mặc Diễm cũng không tránh thoát.
Trong phút chốc linh khí màu trắng hỗn tạp hắc khí, che trời lấp đất, đem ba người toàn bộ vây quanh ở trong đó.
Đặc biệt là Mặc Diễm hai chân bị trận quang trói buộc, nhất thời vô pháp nhúc nhích.
Hắn dồn nén ma khí vào dưới chân, muốn chấn vỡ trói buộc nhưng vẫn chậm một nhịp.
Nguyễn Ly cùng Lạc Thanh Từ kiếm khí đã tới rồi.
Mặc Diễm phẫn nộ đến cực điểm, gào rống một tiếng, tay hóa thành trảo, đồng thời chụp lấy kiếm của Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly.
Kiếm khí xanh băng cùng kim sắc bị ngăn trở, nhưng linh lực chủ nhân nó không ngừng tới gần, phát ra ánh sáng chói mắt, mũi kiếm dường như muốn bốc hỏa.
Nguyễn Ly cùng Lạc Thanh Từ cắn chặt răng, sắc mặt trắng bệch, gắt gao giằng co, muốn làm kiếm lại tiến một phân.
Mặc Diễm biểu tình cực kỳ khó coi, cơ mặt bởi vì dùng sức quá độ, không ngừng giật giật. Nửa người trên cũng từ đứng thẳng đến nghiêng vẹo, hiển nhiên hắn đã dùng hết toàn lực.
Hai bên giằng co kịch liệt, ai cũng không thể tiến thêm nửa bước, cứ tiếp tục như vậy, Lạc Thanh Từ liền phải trước chịu đựng không nổi.
Trận pháp này dùng để áp chế Mặc Diễm, nhưng hắn càng bộc phát ma khí thì ảnh hưởng đối Lạc Thanh Từ lại càng lớn. Nếu không sớm giải quyết hắn, về sau chỉ biết càng thêm gian nan.
Lạc Thanh Từ cắn khẩn môi, nhìn linh lực xung quanh đã nồng đậm đến mức ngưng kết thành sương mù, trái tim nàng thắt lại, tức khắc phun ra một ngụm tinh huyết, biến ảo thành từng tia từng sợi huyết tuyến nhè nhẹ, thấm vào trong trận pháp.
“Sư tôn, đừng!” Nguyễn Ly có chút hoảng hốt, tinh huyết tế trận tuy rằng uy lực không tầm thường, nhưng trả giá cũng không nhỏ, cực đại hao tổn linh lực không nói, nếu trận pháp bị phá, sư tôn nhất định sẽ bị phản phệ.
Đặc biệt là vào lúc này, trận tụ linh đáng sợ đến mức có thể lấy đi nửa mạng của Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ không thể quản nhiều như vậy, nếu không liều mạng thử một lần, cấp Mặc Diễm tạo thành uy hiếp, thì chẳng mấy chốc các nàng sẽ rơi vào thế yếu.
Lạc Thanh Từ nhanh chóng niệm khẩu quyết, trận pháp bắt đầu nhấp nháy và luân chuyển không ngừng, hết thảy linh lực đều hội tụ trong đó, màu trắng ngà cùng màu đen trộn lẫn, ngưng tụ thành một đoàn lớn.
Lạc Thanh Từ ánh mắt phát lạnh, khi Mặc Diễm vận chuyển toàn thân khí lực mưu toan chạy thoát, nàng song chỉ lăng không nhắm thẳng Mặc Diễm, quyết đoán hô: “Cửu thiên giáng xuống!”
Đây là tuyệt chiêu Ngân Hà Cửu Thiên do Lạc Thanh Từ sáng tạo, nàng cũng đã dùng qua một lần khi đấu với Thiên Cơ Tử, lần đó nàng dùng linh lực chính mình biến thành đầm nước, từ tầng mây rơi xuống, mà lúc này nàng dùng chính là linh lực ngưng tụ trong Thất Tinh Trận.
“Ầm!”
Một tiếng nặng nề vang lớn truyền khắp phía chân trời, bạch quang lóa mắt nổ tung, một đạo linh lực như thác nước từ trên chín tầng mây giáng xuống, nện thẳng vào đầu Mặc Diễm.
Lực va chạm cực mạnh này đâm đến toàn bộ trận pháp lung lay sắp đổ, thân thể Mặc Diễm tức khắc bị nghiền ép tới phá vỡ trận pháp, chật vật rơi xuống.
Nguyễn Ly cùng Lạc Thanh Từ song kiếm cùng nhau chém tới, lại thêm một tiếng động lớn, xung quanh một lần nữa đất rung núi chuyển, bắn khởi đầy trời bụi bặm.
Sau khi triển khai thức thứ sáu Hữu tình quyết, băng kiếm trong tay Lạc Thanh Từ liền biến mất vô ảnh, thân thể của nàng cũng mềm nhũn ngã gục.
Nguyễn Ly đã sớm đuổi tới bên người nàng, nôn nóng ôm lấy eo nàng, che chở nàng dừng trên mặt đất.
“Sư tôn, nàng sao rồi?”
Lạc Thanh Từ sắc mặt một mảnh trắng bệch, phảng phất toàn bộ huyết khí đều cạn kiệt, nàng che ngực khom lưng phun ra một ngụm máu lớn, mồ hôi lạnh trong nháy mắt xông ra đầy trán.
Nàng đỡ cánh tay Nguyễn Ly, thân thể hơi hơi phát run, lắc đầu chỉ là nhìn về hướng Mặc Diễm rơi xuống, “Ta không sao, nàng cẩn thận Mặc Diễm đánh lén!”
Nguyễn Ly muốn truyền linh lực đi qua, lại bị Lạc Thanh Từ ngăn cản. Nàng nhấp khẩn môi, ngực hơi hơi phập phồng, đè nặng đầy ngập đau lòng cùng ảo não, vững vàng đỡ Lạc Thanh Từ, để toàn bộ sức nặng của nàng ấy dựa vào người mình.
Ngay sau đó ánh mắt nàng lạnh lẽo nhìn quét nơi bụi bặm kia, trong mắt tràn đầy cảnh giác. Mặc Diễm khẳng định bị thương, nhưng muốn giải quyết hắn cũng không hề đơn giản. Lâu như vậy không có động tĩnh, không phù hợp tác phong của hắn.
Bỗng nhiên Nguyễn Ly cảm thấy thân thể phát lạnh, tay trái của nàng ôm lấy Lạc Thanh Từ, dư quang thoáng nhìn sợi tóc bên thái dương nàng ấy hơi động, trong nháy mắt dưới tay phát lực, mang theo người cực tốc lui về phía sau, đồng thời xoay lưng lại, che chở Lạc Thanh Từ ở trong ngực mình.
Thanh Uyên bên tay phải lóe lên một cái, đâm ngược vào vị trí vừa rồi các nàng mới đứng.
Kiếm đâm xuyên huyết nhục, móng vuốt sắc bén đâm vào kẽ xương, thanh âm kia làm người sởn tóc gáy. Dày đặc mùi máu tươi cùng với huyết tinh nóng bỏng phun ra, làm khóe mắt Lạc Thanh Từ muốn căng nứt.
“A Ly.”
Toàn thân Lạc Thanh Từ vẫn còn tê liệt, cho dù nhìn thấy long trảo đen nhánh nhập vai phải Nguyễn Ly, sắp đâm xuyên cơ thể nàng, nàng đau lòng kinh hãi đến tột đỉnh, nhưng cũng chỉ có thể gian nan gọi tên nàng ấy. Hốc mắt của nàng tức khắc liền đỏ.
Giờ khắc này, phẫn nộ tự quanh thân lan tràn mở ra, giống như liệt hỏa chước thân, trong lòng đau đớn như sơn hô hải khiếu trào dâng, rét lạnh thấu xương.
Cảm giác băng hỏa đan chéo này quá mức dày vò, làm Lạc Thanh Từ khó chịu đến muốn hét lên.
Mà Nguyễn Ly bị thương lại chỉ nhíu chặt mi, cắn rách môi cũng không kêu một tiếng.
Sắc mặt nàng trắng bệch, mồ hôi như mưa tuôn, đau đến mi mắt cuồng loạn, nàng lạnh lùng liếc Mặc Diễm phía sau, thấp thấp thở hổn hển.
Máu tươi tí tách rơi xuống, hội tụ thành một mảnh đỏ tươi dưới chân nàng.
“Ngươi cho rằng các ngươi có thể giết ta?” Mặc Diễm tiếng nói như rắn độc phun tia, khàn khàn âm lãnh, làm người rất không khoẻ.
Nguyễn Ly không nói lời nào, ánh mắt vừa chuyển hướng Lạc Thanh Từ, lại mang theo trấn an cùng ôn nhu, “Sư tôn, ta……. Ta không sao.”
Nước mắt Lạc Thanh Từ đã hạ xuống, như thế nào sẽ không có việc gì.
Nàng thấy được rõ ràng thương tích trên người Nguyễn Ly, móng vuốt con rồng đen đâm xuyên vai phải của nàng ấy.
Mặc Diễm cũng bị Thanh Uyên đâm trọng thương, cả người máu tươi đầm đìa, cặp con ngươi cũng hóa thành đỏ đậm, giọng nói giống như từ địa ngục chui ra, hoàn toàn bất đồng với hắn trước kia. Hắn đã bị Mắt Quỷ đoạt xá, hiện giờ hắn không phải Long tộc Mặc Diễm, mà chỉ là con rối trong tay Ma Chủ.
“Hệ thống, giúp ta, bất luận phải trả giá đắt thế nào, ta muốn hắn chết!” Lạc Thanh Từ ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi nói.
Mà sau khi Nguyễn Ly trấn an Lạc Thanh Từ xong, tay trái bỗng nhiên dùng sức đẩy ra Lạc Thanh Từ, tiếp nhận Thanh Uyên từ tay phải bởi vì bị thương vô pháp nắm chặt, mạnh mẽ chém xuống long trảo, Mặc Diễm lập tức dùng sức rút móng vuốt về.
Nguyễn Ly lảo đảo mấy bước, dùng Thanh Uyên cắm vào mặt đất mới đứng vững được.
Lúc này quanh thân Nguyễn Ly hơi thở trầm thấp, sợi tóc hỗn độn rũ xuống, chặn nửa gương mặt nàng, theo sau nàng chậm rãi xoay người, trên mặt loang lổ vết máu, mang theo tia lãnh diễm tà tứ, liền như vậy nhìn chằm chằm Mặc Diễm.
Trên vai Nguyễn Ly có một cái động nhỏ, máu tươi thẳng chảy, Lạc Thanh Từ ổn định thân thể, muốn lại đây cầm máu cho nàng, nhưng vừa nhìn cảnh tượng trước mắt, Lạc Thanh Từ bước chân như bị đóng băng tại chỗ.
Trái tim tức khắc ngã vào băng cốc.
Vết thương của Nguyễn Ly khép lại rất nhanh, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, hắc khí bốc lên từ miệng vết thương giống như đóa bỉ ngạn hoa màu đỏ đậm đang nở, tản ra hơi thở tử vong.
Chuyện khiến Lạc Thanh Từ lo lắng nhất đã xảy ra, cho dù nàng đã làm tất cả, nhưng trước sau Mắt Quỷ vẫn muốn Nguyễn Ly làm ký chủ, giống như số mệnh nàng ấy đã được định sẵn, cuối cùng vẫn sẽ nhập ma diệt thế.
– ——————