Chương 160: Thiên phạt giáng xuống
Lạc Thanh Từ có chút kích động, nhưng cũng có chút lo lắng.
Trừ bỏ lần đó Nguyễn Ly tiến vào Nguyên Anh, những lần tiến giai khác nàng đều ở bên cạnh.
Lạc Thanh Từ rất rõ ràng, mỗi lần tiến cấp đối Nguyễn Ly mà nói đều là một lần kiếp nạn. Trước đây bởi vì kinh mạch tắc nghẽn, khi Nguyễn Ly độ kiếp cần có người giúp nàng ấy áp chế linh lực, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Hiện giờ thể chất Nguyễn Ly đã khôi phục, tuy không đến mức xảy ra chuyện, nhưng lôi kiếp Phân Thần không giống bình thường, mà trạng thái Nguyễn Ly lúc này vẫn khiến nàng lo lắng không thôi.
Nguyễn Ly lại không chút hoang mang, thậm chí rất chờ mong, nàng biết rõ thực lực chính mình kém xa Mặc Diễm, mỗi lần tiến cấp chính là mỗi lần nàng tiến gần hơn đến mục tiêu đã định, chỉ cần chịu đựng đi qua, nàng liền có thể nhiều bảo hộ Lạc Thanh Từ một chút.
Lôi kiếp này đối nàng mà nói không phải trắc trở, mà là đá kê chân, nàng không hề sợ hãi.
“Sư tôn, lui về phía sau một chút, chớ để lan đến nàng. Nàng yên tâm, ta có thể chịu đựng.” Dứt lời Nguyễn Ly thả người tìm cái gò đất, ngẩng đầu nhìn sấm sét hội tụ trên bầu trời.
Phân Thần chi cảnh, lục đạo lôi kiếp.
Trong Tiên môn, tu sĩ ở độ tuổi này đi vào Phân Thần cảnh, từ xưa đến nay cũng chỉ có Nguyễn Ly, cho dù là Lạc Thanh Từ cũng không sánh được.
Nếu là lúc trước, Lạc Thanh Từ sẽ cho rằng đây là quang hoàn nữ chủ, mà hiện giờ thân ở trong đó, Nguyễn Ly đã trở thành ái nhân của nàng, nàng mới biết được gánh nặng dưới vầng hào quang này lớn đến mức nào.
Lôi kiếp đã ngưng tụ thành hình, ở phía chân trời phát ra tiếng ầm vang khiếp người, nó len lỏi qua tầng mây, cuối cùng một tia sét màu vàng to chừng cánh tay người xuyên thủng bầu trời, giống như trường long xé toạc thiên không, nặng nề giáng xuống đỉnh đầu Nguyễn Ly.
Linh lực trong người Nguyễn Ly đã vận chuyển tới cực hạn, nàng cắn chặt răng cả người run lên nhận lấy một kích này, dưới chân cũng một cái lảo đảo.
Lạc Thanh Từ nhìn thấy gương mặt trắng nhợt của Nguyễn Ly, trái tim bỗng nhiên thắt lại, nhịn không được tiến lên một bước, nhưng cuối cùng miễn cưỡng nhịn xuống.
Đây là lôi kiếp của Nguyễn Ly, nếu nàng ấy có thể chống đỡ, đó chính là chuyện tốt. Thực lực nàng ấy vốn không tầm thường, nhất định sẽ không có việc gì.
Hai tay Lạc Thanh Từ rũ tại bên người vô thức nắm chặt, trong lòng nàng nghĩ như vậy, nhưng biểu tình lại không một chút thả lỏng.
Đạo lôi kiếp thứ hai đã bắt đầu, nó ở tầng mây băn khoăn quay cuồng, thường thường lóe lên tia chớp kèm tiếng sét đì đùng, mười phần áp bách.
Lạc Thanh Từ mơ hồ cảm thấy đạo lôi kiếp này có dị thường, thoạt nhìn lợi hại hơn lôi kiếp Tiểu Thừa kỳ của nàng rất nhiều.
“Không phải ảo giác, thật là vượt qua dự tính.” Hệ thống thanh âm phát trầm, mở miệng nói.
Lạc Thanh Từ sắc mặt biến đổi, “Tại sao lại như vậy, A Ly có thể thừa nhận không?”
Hệ thống chưa kịp trả lời, tiếng sét thứ hai đã giáng xuống.
Lúc này đây Nguyễn Ly không cách nào ổn định thân thể, đầu gối nặng nề quỳ xuống, gân xanh trên cổ bạo khởi, đáy mắt toát ra tơ máu, đầy đầu mồ hôi lạnh.
“A Ly là ngũ trảo kim long, vốn chính là được trời ưu ái, lôi kiếp giáng xuống giống như thiên tài địa bảo xuất thế, cần phải chịu đựng khảo nghiệm. Quan trọng nhất chính là, thể chất của nàng quá đặc biệt. Trong người nàng long tức hỗn ma khí, lôi kiếp gột rửa vẫn đục của thế gian, cho nên mang theo tư thái thẩm phán, nó sẽ đối ma khí kia thử thách càng thêm lợi hại.”
Lạc Thanh Từ sắc mặt trắng bệch, “Nó muốn thanh trừ A Ly sao?”
“Sẽ không, A Ly không phải ma, chỉ là lôi kiếp sẽ rất nghiêm trọng.”
Lạc Thanh Từ trong lòng cũng không vì vậy mà nhẹ nhàng hơn, ánh mắt nàng gắt gao khóa Nguyễn Ly.
Nguyễn Ly cũng đã nhận ra sự tình khác thường, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Thanh Từ, miễn cưỡng xả ra một mạt cười: “Sư tôn, ta không sao, còn có thể chống đỡ, nàng chớ có lại đây.”
“Ầm!” Lôi kiếp kia tựa hồ muốn thị uy trước Nguyễn Ly, ngay khi nàng mới nói xong, nó lại một lần mạnh mẽ giáng xuống, lúc này đây Nguyễn Ly không thể nào chịu được nữa, đau hô một tiếng lập tức ghé vào trên mặt đất.
Lạc Thanh Từ khóe mắt đỏ lên, nàng đáy mắt màu đỏ tràn ngập, cơ hồ là dùng hết sức mình để ngăn chặn ý niệm muốn tiến lên.
Nguyễn Ly biết Lạc Thanh Từ lo lắng, lại không cách nào nói ra lời trấn an. Nàng tuyệt đối sẽ không nhận mệnh, nó càng muốn tra tấn nàng, nàng càng không phục, nó muốn đánh ngã nàng, nàng càng quật cường chống lại.
Khi đạo lôi kiếp thứ tư rơi xuống, ánh mắt Nguyễn Ly phát lạnh, nàng lập tức hóa thành ngũ trảo kim long, ngẩng lên đầu rồng không kiêng nể gì mà phát ra tiếng long ngâm chấn tận trời, nàng chẳng những không trốn, ngược lại xoay quanh dựng lên, ngạo nghễ xông thẳng qua lôi kiếp.
Hai sợi râu rồng dài mấy thước giơ lên giữa sấm sét ầm ầm, tông mao vũ động, quật cường mà phẫn nộ.
Ầm! Lôi kiếp tinh chuẩn bổ vào trên người Nguyễn Ly, trong phút chốc tia lửa văng khắp nơi, Nguyễn Ly lân giáp bị lôi điện đốt cháy xuyên thủng, huyết nhục tuôn trào. Cơn đau dữ dội từ vết thương truyền khắp lục phủ ngũ tạng, nàng tê thanh gào rống, năm móng vuốt đạp giữa không trung, một bước cũng không nhường.
Tuy nàng nửa bước không lùi, nhưng máu trào ra từ miệng làm sao cũng không ngăn được. Lạc Thanh Từ theo sát ngự không bay lên, trong mắt tràn đầy nôn nóng, nơi đáy mắt đè nặng một tia u lãnh, nhìn chằm chằm đoàn lôi kiếp kia.
Năng lượng sấm sét còn sót lại du tẩu khắp cơ thể Nguyễn Ly, nàng cả người máu tươi đầm đìa, miệng vết thương bị bỏng còn lộ ra tia lửa điện. Lôi kiếp này không hề giống lôi kiếp thăng cấp bình thường, nó rõ ràng là muốn gột rửa ma khí trong người Nguyễn Ly.
“Hệ thống, Ma tộc cho dù thăng cấp cũng sẽ không dẫn tới thiên phạt, đúng không?” Trái tim Lạc Thanh Từ như nhập động băng, nghĩ tới kinh thư đã từng xem qua, nàng có chút vô pháp tiếp thu. Đây rốt cuộc là Thiên Đạo đang chơi xấu các nàng, hay thật là Nguyễn Ly trốn không thoát vận mệnh.
Hệ thống nhìn Nguyễn Ly ở nơi kia gắng gượng chịu đựng, tiếng nói cũng bắt đầu có chút mơ hồ, “Ngươi chớ có nản lòng, trước mắt A Ly tuyệt đối không thể là Ma Tôn, thiên phạt giáng xuống tuy rằng dị thường, nhưng hiện giờ A Ly tinh thần thanh minh, trái tim thuần khiết trong trẻo, đều không phải là ma đầu. Ngươi nên hiểu, nàng tồn chấp niệm là bởi vì ngươi, chỉ cần ngươi còn sống, nàng liền sẽ khắc chế được chính mình.”
“Ngay cả khi Thiên Đạo muốn giở trò quỷ, nó cũng không thể trắng trợn như vậy. Pháp tắc của thế giới này, cho dù là Tôn Thần hay Thiên Đạo đều không thể làm trái.”
Lạc Thanh Từ nhớ tới Mắt Quỷ bị Nguyễn Ly hấp thu, cái thứ hai đang trong cơ thể Mặc Diễm. Ngàn năm trước Ma Tôn ngã xuống, lưu lại bốn con Mắt Quỷ bị tổn hại, phân tán trong tam giới. Nguyên bản cho rằng Mắt Quỷ đã sớm biến mất, hiện tại lại bất ngờ xông ra, còn không ngừng tìm tới Nguyễn Ly.
“Trong sách gốc không miêu tả nhiều về Ma Tôn, chỉ nhắc qua về trận chiến giữa hai tộc Long Nhân cùng Ma tộc. Mắt Quỷ vốn không phải tồn tại quan trọng gì, cốt truyện chính cũng chỉ nói đến mấy lần….” Lạc Thanh Từ thoáng trầm mặc, mỗi lần Quỷ Nhãn xuất hiện, trước sau nhìn chằm chằm Nguyễn Ly, chuyện này quá mức dị thường.
Kết cục trong nguyên tác thật sự không hợp logic, tuy Lạc Thanh Từ có thể lý giải nỗi hận của nữ chủ, nhưng Nguyễn Ly thông minh như vậy, sao có thể bị Nam Cung Quyết lừa gạt đến nông nỗi kia, còn suýt nữa khiến cho Long tộc lật úp. Thế cho nên làm Mặc Diễm thừa nước đục thả câu, dễ như trở bàn tay mà đoạt Long Vương chi vị.
Chẳng sợ Long Linh Thánh Vật không chấp nhận Mặc Diễm, thì Nguyễn Ly địa vị như cũ không làm nên chuyện gì.
Long tộc muốn một vị vua hùng mạnh, nhưng họ không thể tiếp thu một vị vua có mối quan hệ không rõ ràng với Nhân tộc, còn thiếu chút nữa huỷ hoại Long tộc.
Chính là từ khi nữ chủ hắc hóa, hướng đi quyển sách ngày càng trở nên bất thường, Nguyễn Ly trả thù Nam Cung Quyết, diệt Xung Hư Môn không thành vấn đề, nhưng cớ gì trả thù xong lại lựa chọn nhập ma, còn kéo tam giới chôn cùng?
Mà đoạn kết này vừa ra, khu bình luận có không ít độc giả phun tào nữ chủ não luyến ái, còn nói rằng do Nam Cung Quyết chết, nên nữ chủ mới lựa chọn nhập ma hủy thiên diệt địa. Ngay cả Lạc Thanh Từ đọc tới đây cũng không lời có thể nói, nữ chủ đời trước rõ ràng hành động quá mức điên cuồng.
Nàng nhớ tới những lời Hồng Ảnh từng nói trong động phủ Sài Tang, trong lòng mơ hồ có chút suy đoán, nhưng nàng cũng không quá chắc chắn, chuyện này cũng chỉ Hệ thống mới có thể biết được. Nguyễn Ly luân lạc đến kết cục kia, là bởi vì nguyên chủ hay nam chủ? Nếu thật là vì nguyên chủ, thì quyển sách ngôn tình kia hoàn toàn bị đảo lộn.
“Đời trước A Ly nhập ma là do Mắt Quỷ ảnh hưởng, đúng không?” Lạc Thanh Từ hít vào một hơi.
Hệ thống trầm mặc hồi lâu, “Ta bây giờ chỉ là một sợi tàn thức, lại bị Thiên Đạo cản tay cản chân ở khắp nơi, cho nên ta không thể biết nhiều hơn nguyên tác, còn lại chỉ là ký ức mơ hồ. Khi A Ly trở về trả thù, ta là người đầu tiên chết dưới tay nàng, những chuyện sau đó ta cũng không rõ ràng. Ngươi cũng biết trong sách gốc A Ly đem thi cốt ta nghiền thành xương tro, nàng hận ta từ kiếp trước đến kiếp này cũng không tan, ta còn có thể làm gì đây? Nhưng căn cứ vào manh mối, khẳng định có người lén lút hủy hoại kết giới Ma tộc, thả ma vật đi vào nhân gian.”
Đúng lúc này đạo lôi kiếp thứ năm lần nữa áp xuống, trong kim sắc trộn lẫn một tia màu đỏ Thiên Khiển, lập tức đem Nguyễn Ly từ giữa trời đánh ngã xuống đất, làm Lạc Thanh Từ rốt cuộc nhịn không được nữa.
Nàng liếc nhìn đám mây sét nhuộm màu đỏ đậm, trong lòng hoàn toàn xác định, Thiên Đạo chết tiệt kia muốn mượn lôi kiếp xử lý Nguyễn Ly.
Bất đồng với đời trước Nguyễn Ly tâm như tro tàn nhất niệm thành ma, đời này Nguyễn Ly nửa bước nhập ma liền mạnh mẽ dừng lại, nàng cho tam giới cơ hội thở dốc, nàng cũng cho hai tộc Long Nhân cơ hội hòa bình. Thiên Đạo không có lý do gì xóa bỏ nàng, trừ phi nó chỉ muốn thắng trận này đánh cược, không ngại giẫm đạp lên pháp tắc để thực hiện ý đồ riêng.
Đã như vậy, Lạc Thanh Từ liền không nhịn nó nữa, ngẩng đầu cười nhạt một tiếng, “Ngươi xứng là Thiên Đạo sao? Ta đây cũng đã không còn luân hồi, có cái gì phải sợ.”
Linh lực xung quanh Lạc Thanh Từ trào dâng mênh mông, linh quang hội tụ giống như một đóa băng liên nở rộ, đem thân thể Nguyễn Ly bao bọc trong đó.
Nhận thấy được Lạc Thanh Từ muốn can thiệp, đạo lôi kiếp thứ sáu ứng thế mà sinh, so với trước còn khủng bố dữ tợn hơn, nó ở trên trời điên cuồng gào thét, đã là nhất kích phải diệt, cho dù là Tiểu Thừa đỉnh phong Lạc Thanh Từ cũng không nhất định có thể chống đỡ.
Thiên địa tối sầm, mây đen quần vũ, khiến cho người trong thành Phù Phong cách mấy chục dặm cũng nhìn đến rõ ràng.
“Lục đạo lôi kiếp, có người Hóa Thần.”
Văn Huyền Ca đứng trên trạm gác nhìn nơi xa, mấy người Hòa Quang ngồi một bên đồng dạng yên lặng nhìn.
“Trong thành Phù Phong lúc này cũng không ai dám ở nơi đó độ kiếp.” Hòa Quang không nhanh không chậm nói, giữa những hàng chữ ý tứ rõ ràng.
“Hoài Trúc Quân đã sớm Tiểu Thừa đỉnh phong, vậy chỉ có thể là Nguyễn Ly.” Văn Huyền Ca tiếp một câu, lập tức thần sắc khó hiểu.
“Thật là đáng sợ, nàng mới bao lớn. Nếu chúng ta đánh không nổi Long tộc, liền không nên trêu chọc.” Liêu Vân Phàm lẩm bẩm nói, lại chính là tiếng lòng của mọi người.
Bên kia sau một trận ầm vang đất rung núi chuyển, giữa đầy trời bụi bặm khói mù, Lạc Thanh Từ tay phải nắm Thanh Uyên, thân kiếm hơn phân nửa cắm vào trong đất, nàng nửa quỳ chân lún sâu xuống ngầm ba tấc, đầu gối mũi chân đều tàn lưu một mảnh lửa cháy.
Nàng hơi cúi đầu, tay trái cẩn thận đem Tiểu Long Tử ôm trong ngực, cho dù xung quanh một mảnh phế tích, bụi đất phi dương, rồng nhỏ như cũ được bảo hộ chặt chẽ, không có nửa phần thương tổn.
Lạc Thanh Từ sống lưng phát run, máu từ khóe môi không ngừng tuôn xuống, nàng hé miệng phun ra một ngụm máu, nghiêng đầu nhìn Rồng Con bị thương nằm cuộn nơi khuỷu tay, đôi mắt khép lại, hôn mê bất tỉnh.
Lân giáp kim sắc của Nguyễn Ly vốn bị ma khí bao trùm, theo linh lực lưu chuyển, khói đen từng chút biến mất, phảng phất bị thanh tẩy, vô tung vô ảnh. Mà mấy phiến lân giáp bị tổn hại, lộ ra vết thương huyết nhục lẫn lộn, dần dần được chữa trị rực rỡ hẳn lên, kim giáp mới mọc ra vàng óng ánh, xinh đẹp bắt mắt.
Lạc Thanh Từ nhìn Tiểu Long Tử hồi lâu, lúc này mới hơi ngẩng đầu, nhìn lôi kiếp đỏ thẫm trên cao vẫn gàn bướng cố chấp không chịu tan đi.
Trên gương mặt tái nhợt đầy mồ hôi lạnh lại thập phần bình tĩnh, cho dù sợi tóc hỗn độn dán lên thái dương, cũng không tổn hại nàng giờ phút này phong hoa cùng ngạo cốt.
Nàng lạnh lùng cười, trong mắt đều là chiến ý cùng quật cường, “Thiên Đạo, ta không biết ngươi là muốn thắng trong ván cờ này, hay là ngươi có ý đồ gì, ta chỉ muốn nói cho ngươi, ngươi đừng mơ tưởng động tới A Ly. Nhiệm vụ của ta còn đang tiến hành, vẫn chưa tính là thất bại, A Ly cũng chưa từng khuất phục, ngươi không có quyền trước tiên kết thúc.”
Nàng cuối cùng minh bạch, vì sao quang hoàn nữ chính cũng bù đắp không được thống khổ mà Nguyễn Ly phải chịu, vì sao nàng càng muốn sửa đổi hướng đi câu chuyện, lại càng khiến Nguyễn Ly gặp trắc trở thật mạnh.
Bởi vì chúng sinh muôn nghìn, ít nhất tại thế giới này, bọn họ đều là một quân cờ trong tay Thiên Đạo, khác nhau ở chỗ A Ly chính là quân cờ lợi hại nhất. Thiên Đạo không muốn thua, nên nó không ngại dùng mọi thủ đoạn để duy trì quỹ đạo trong nguyên tác, nơi chốn đề phòng nàng, còn hạn chế quyền hành của Hệ thống. Chỉ cần có dấu hiệu cho thấy nàng nhiệm vụ thất bại, nó liền không ngần ngại xóa bỏ sự tồn tại của Nguyễn Ly, sau đó cũng cắn nuốt hết thảy luân hồi của nàng.
Cho nên nữ chủ trong nguyên tác, bị Thiên Đạo sắp đặt vận mệnh thảm thiết, cùng Nguyễn Ly trước mắt không phải một người. Đây là A Ly của nàng, là người sống sờ sờ và hoàn toàn tự do. Vận mệnh của các nàng thuộc về chính mình, không ai được phép tước bỏ, kể cả Thiên Đạo.
Nàng tay phải dùng sức, chống Thanh Uyên đứng lên, bầu trời trong nháy mắt một mảnh tươi sáng.
Ánh mặt trời rẽ mây đen hiển lộ ra tới, độ lên trên người Lạc Thanh Từ một tầng kim sắc óng ánh, xán lạn phi thường. Kiếp vân theo đó tan biến không còn bóng dáng.
Lạc Thanh Từ mới đi hai bước liền ngừng, nàng gom lại tiểu long trong lòng ngực, nghiêng mắt liếc về phía rừng rậm, “Mời các hạ ra đây.”
Khi nói chuyện, Thanh Uyên kiếm hàn quang lấp lóe, mười phần uy hiếp.
Lá khô bị giẫm nát phát ra tiếng xào xạc, nam nhân mặc huyền bào từ trong rừng đi ra, liền như vậy nhìn Lạc Thanh Từ.
Khóe miệng Lạc Thanh Từ gợi lên một mạt cười, “Huyền Ảnh, nghĩa tử của Mặc Diễm, một trong hai hắc long còn lại của Long tộc. Ngươi không ở Sài Tang, đến nơi đây muốn làm cái gì?”
Huyền Ảnh nhìn tiểu kim long được Lạc Thanh Từ bảo hộ chặt chẽ trong ngực, thần sắc ngưng trọng, “Điện hạ như thế nào?”
Lạc Thanh Từ phủ ống tay áo, đem Nguyễn Ly che giấu thật kỹ, nhíu mày nhìn Huyền Ảnh.
Nam phụ Huyền Ảnh, trong nguyên tác hắn chính là si mê Nguyễn Ly hơn cả tính mạng. Là nghĩa huynh cùng Nguyễn Ly trưởng thành, ngoài mặt đối Mặc Diễm nói gì nghe nấy, trong lòng lại chỉ tôn Nguyễn Ly là Điện hạ.
“Nàng không có việc gì, độ kiếp thành công.”
Huyền Ảnh thở phào nhẹ nhõm, trầm giọng nói: “Điện hạ là ngũ trảo kim long, đúng không?”
“Không sai, nhưng chuyện này rất quan trọng sao?” Lạc Thanh Từ tuy rằng biết Long tộc chú trọng thân phận, nhưng về tư tâm, nàng hy vọng vô luận Nguyễn Ly là hỏa long hay kim long, đều được người tôn trọng, mà không phải nhìn bề ngoài để đánh giá nàng ấy.
Huyền Ảnh khẽ lắc đầu, “Với ta mà nói, cũng không quan trọng. Nhưng với điện hạ mà nói, ý nghĩa trọng đại.”
Lạc Thanh Từ cảm thấy mặt hơi đau, trong lòng lại mạc danh chua lòm, bản thân mình nhìn đến Nguyễn Ly tốt là được, cũng không cần ai khác phải biết, tránh cho bọn họ nhìn chằm chằm bảo bối của nàng,
“Mặc Diễm muốn hại nàng, ngươi hẳn là biết đi.” Lạc Thanh Từ có chút bài xích Huyền Ảnh, nhưng không thể không thừa nhận, hắn là trợ lực tốt nhất của Nguyễn Ly.
Huyền Ảnh cau mày, khẽ gật đầu.
“Ngươi khả năng biết được rất nhiều, trước mắt Mặc Diễm bị tà khí xâm nhiễm, tiếp tục đi theo hắn, Long tộc sớm muộn trở thành Ma tộc.” Lạc Thanh Từ lời này nói đến châm chọc, làm Huyền Ảnh sắc mặt tối sầm.
“Không cần ngài nhọc lòng, thứ lỗi ta nói thẳng, nếu ngài muốn tốt cho điện hạ, nên cách điện hạ thật xa mới phải. Ngài tồn tại, chính là trở ngại lớn nhất trên đường điện hạ hồi Long tộc.”
Lạc Thanh Từ bất động thanh sắc: “A Ly trở về, chướng ngại lớn nhất không phải Mặc Diễm sao? Đến nỗi ta, nếu nàng không cần ta nữa, ta tự nhiên sẽ rời đi.”
Huyền Ảnh nhìn Kim Long nằm trong ngực Lạc Thanh Từ đang co lại nắm tay, biểu thị nàng ấy có chút bất mãn.
“Ngươi trước mắt bảo hộ không được nàng, nếu thật để ý nàng, liền giúp nàng dọn đường thật tốt, quan trọng nhất chính là, trợ nàng bảo hộ Long tộc.” Lạc Thanh Từ không tính toán nhiều lời, sau khi đánh tịnh thân quyết tẩy sạch trên người bụi bẩn, liền mang theo Nguyễn Ly rời đi.
– ———————-