Chương 5: Nhớ lại
Mộc Tuyết Linh nghiến răng nghiến lợi gọi hệ thống nhà mình, nàng sau khi ‘đuổi khéo’ tên nam chính Hàn Tả Thần thì vẫn luôn run rẩy mềm nhũn tựa vào cửa. Sau khi sư đệ điên rời đi nàng mới chắc chắn, tức giận lên tiếng.
Hệ thống nghe thấy tiếng gọi yếu ớt của nàng, nó thò đầu từ khoảng không ra, nói: “Aida ta đâu biết được đâu ký chủ, hiện tại ta đo lường cũng không thấy lỗi nào của cốt chuyện hết chơn á.”
Nghe vậy, Mộc Tuyết Linh càng giận hơn, nàng lạnh lùng nói với nó: “Phế vật.”
Con thỏ hệ thống cũng giận không kém, nó hét lên: “Ngài nói gì cơ?”
“Ta nói ngươi là đồ phế vật, tại sao ngươi không cập nhật phiên bản mới hả? Hệ thống nhà người ta thì lúc nào cũng bảo vệ ký chủ của mình, không thì là chịu thương chịu khó tìm hiểu các lỗi rồi báo cho ký chủ. Còn ngươi thì sao đồ thỏ quay không chín! Ngươi xem lại ngươi đi.”
“Người phải xem lại mới là ngài thì có đồ ký chủ ngu ngục! Ký chủ người ta thì chịu làm chịu khổ để tăng điểm cho hệ thống cập nhật, còn ngài thì chỉ biết ăn lười làm nằm phè nằm phỡn mà còn đòi hỏi cái cắc gì?”
“Ngươi….” Mộc Tuyết Linh im bặt, đúng là có chút đúng với nàng. Nhưng mà rõ ràng là nàng cũng làm nhiệm vụ đó chứ, đó là kiếp đầu tiên sau khi nàng xuyên đến đây sau đó thì hình như hệ thống phải vay điểm của nhà khác để hồi sinh nàng.
Nàng lầm bầm “hông có nhớ, hổng có biết.”
Hệ thống tức quá hóa liều, nói lớn: “Chúng ta cắt đứt quan hệ chủ nô đi, từ giờ đường ai nấy đi!”
Ai ngờ con thỏ – thách đấu – hệ thống gặp phải Mộc – cao thủ – Tuyết Linh: “Được thôi, để xem sau khi chúng ta cắt đứt mối quan hệ này xem xem ai là người chết trước! Ngươi có chắc chắn không?”
Lời qua nói lại, không ai chịu nhường ai. Cuối cùng cả hai cạch mặt nhau trong cãi vã, chiến tranh lạnh.
Tức giận cũng chẳng được ích gì, Mộc Tuyết quyết định đi ra ngoài cho khuây khỏa đầu óc. Nàng vừa bước chân phải ra ngoài, chân trái chuẩn bị nhấc thì con chim sẻ của Dương Tuyết bay tới truyền tin.
“Sư muội, nhị sư huynh về rồi, còn mang theo quà nè mau tới đây nhanh lên!”
Nhị sư huynh Lý Thẩm Quyền, theo cốt truyện gốc thì nàng và hắn là người yêu, hơn nữa cả tông môn từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều biết đến chuyện tình cháy bỏng của hai người nhưng đó là trước khi gã chưa đi lịch luyện. Còn giờ, bên cạnh gã đang có một cái đuôi chó đanh đi theo.
Mộc Tuyết Linh cười nói: “Được được, muội đang chuẩn bị đồ, tỷ cứ chọn quà trước đi rồi muội đến sau.”
Sau khi con chim sẻ nghe xong câu trả lời của nàng, nó bay về hướng nó đến, trở về bên chủ nhân của mình. Sau khi con chim sẻ bay mất hút thì Mộc Tuyết Linh mới chần chừ ngự kiếm bay theo.
Đến tiểu viện của nhị sư huynh Lý Thẩm Quyền, trước cửa có rất nhiều người, đa phần đều là những đệ tử nội môn khác. Mộc Tuyết Linh liếc mắt một cái, trong lòng cảm thán cái tên trap boy mất dạy nhị sư huynh kiêm người yêu (sắp) cũ kia.
– Hừ, khoa trương cái gì? Cũng là thời điểm này ở mấy kiếp trước ngươi làm ta mất mặt theo cái nhiệm vụ lỗi của con thỏ chết tiệt kia, giờ ta chơi lớn cho ngươi chết bu ngươi đi!
Mộc Tuyết Linh đáp xuống đất nhẹ nhàng nhất có thể, phong thái tự tin của nàng làm người nhìn có chút ngưỡng mộ, một số người thì thầm bàn tán nhỏ nhưng họ quên mất Mộc Tuyết Linh cũng là tu sĩ Trúc Cơ trung kì.
“Sư muội đúng là hoành tráng, hiên ngang như vậy là đang kheo mẽ đây mà.”
“Tất nhiên rồi haha, ai bảo Lý Thẩm Quyền là lương nhân của Mộc sư muội chứ.”
“Đúng là ngưỡng mộ thật, ta cũng muốn có tình lang như Mộc sư tỷ!”
“Aizz, ai bảo số chúng ta là kiếp cẩu độc thân chứ.”
Mộc Tuyết Linh: “…”
– Không! Đừng có ngưỡng mộ tên dicho trap boy đó! Ta không muốn thở chung bầu không khí với gã đâu mà đòi ở đây khoe mẽ á mấy mé ơi!!!
“Khụ khụ, Tuyết Linh sư muội… muội đến rồi, ta chờ muội lâu lắm rồi.”
Lý Thẩm Quyền lên tiếng, giọng điệu có chút gượng gạo, gã ta tiến đến muốn nắm lấy tay Mộc Tuyết Linh nhưng tay còn chưa chạm đến thì tiếng “chát” vang lên giòn giã. Bản mặt chó má của gã bị lệch sang một bên, dấu tay năm ngón in hằn đỏ chót.
Không khí xung quanh đang sôi nổi bị một màn này dọa cho chỉ còn tiếng ruồi muỗi, tiếng kim rơi.
Bỗng, có một giọng nói hốt hoảng xen lẫn đau lòng vang lên: “Lý lang! Huynh không sao chứ?”. truyện kiếm hiệp hay
Ngắt đoạn, ả ta quay sang nước mắt nước mũi tèm lem gằn giọng với Mộc Tuyết Linh: “Ngươi, ngươi là ai? Tại sao lại đánh chàng?”
Mộc Tuyết Linh nhếch miệng khinh bỉ nhìn đôi tra nam tiện nữ trước mặt: “Ta là bà cố của ngươi nè ả trà xanh mặt lợn.”
Sự việc xảy ra quá nhanh, làm cho tất cả mọi người đều chết lặng, nhất thời không biết nên nói hay làm cái gì nhưng nhìn vẻ mặt của Mộc Tuyết Linh thì họ đoán già đoán non, vạch lá tìm sâu ra được không ít thông tin thú vị.
Là như này:
[Sư huynh Lý Thẩm Quyền đi lịch luyện mang về một nữ nhân, mà trong khi đó hắn còn có một vị giai nhân là Mộc Tuyết Linh đang luôn ngóng đợi ở “nhà”. Phòng đơn gối chiếc, cơm chan nước mắt, đến cả khi cả cơ thể ngã gục vì bệnh nhưng vẫn không quên đưa mắt nhìn xem bóng dáng nhân ngãi đã về hay chưa. Nhưng nàng không thể ngờ được rằng, Lý lang trong tim nàng lại quấn quýt vui cười cùng nữ nhân khác…]
Mộc Tuyết Linh: “…?? Từ khi nào mà thành cả một bộ phim dài tập cẩu huyết rồi vậy??”