Chương 3: Hay là ta thử giết nam chính?
- Trang Chủ
- Hắn Đã Không Còn Như Trước - Tác giả: Mầu Ngọc Duyên
- Chương 3: Hay là ta thử giết nam chính?
“Ngài… ngài lại muốn làm gì?”
“Ầy, ta cũng không có làm gì quá đáng.”
Mộc Tuyết Linh trả lời, nàng lém lỉnh cười khì khì khiến cho con thỏ nhỏ không khỏi muốn xù lông.
“Kí chủ, ta cảnh cáo ngài, ngài không được làm trái quy tắc.”
“Ta không có mà, ta chỉ đang muốn bàn bạc với ngươi thôi.”
Nàng lắc lắc đầu nói với hệ thống nhà mình, nhìn nó chân thành chớp chớp mắt.
Nó thở dài, nói: “Được rồi, ta sẽ nghe ngài nói.”
Mộc Tuyết Linh cười cười, lại nói: “Hay là ta thử giết nam chính đi?”
– Sao ta lại có một con hàng kí chủ ngu như bò vậy chứ?
Tiểu thỏ oán giận trong lòng, nó muốn nhồi nhét lá ngón vào miệng thối của kí chủ nhà nó. Thật sự muốn lắm nha!
“Ây ngươi chết máy rồi à? Tỉnh tỉnh đi.”
Mộc Tuyết Linh vẫy vẫy tay trước mặt con thỏ trắng, nó đơ từ lúc nàng muốn lên kế hoạch giết Hàn Tả Thần.
“Kí chủ, ngài mau suy nghĩ kĩ lời mình vừa phát ra đi.”
Thỏ nhỏ lắc đầu, nó mệt mỏi nói với Mộc Tuyết Linh.
“Làm sao? Ta cũng chỉ nói là “thử” thôi mà, có phải thật sự giết hắn ta đâu?”
“Lời như vậy cũng không được, nếu như hệ thống chủ biết ngài nói vậy nó sẽ giết ta và ngài cũng không sống được đâu!”
Nghe vậy, Mộc Tuyết Linh sợ xanh mặt, nàng ỉu xìu gật đầu nói: “Được rồi, ta biết rồi.”
Tiểu thỏ gật đầu hài lòng: “Biết vậy là tốt.”
“Nhưng…”
Mộc Tuyết Linh không đành lòng, nàng muốn nói nhưng lại bị tiểu thỏ ngắt lời.
“Kí chủ!!”
…
Bầu trời ngả chiều ánh lên màu đỏ máu, gió thổi làm lá cây ngọn cỏ lay lắt đung đưa. Mộc Tuyết Linh đứng nhìn người đàn ông đang cầm kiếm tiến lại phía nàng, cơ thể nàng không thể cử động lấy một li. Người đó tiến lại càng lúc càng gần, nhìn nàng với ánh mắt hằn đỏ lên tia sát khí.
“Ngươi, ngươi có gì cứ bình tĩnh đi, đứng ở đó đi mà!”
Nàng hét lên với đối phương nhưng hắn càng lúc càng gần hơn, tay cầm kiếm của hắn nhuốm đầy máu tươi.
“Bàn bạc một chút thôi được không? Đừng giết ta mà, đừng chặt cổ ta nữa xin ngươi đó Hàn Tả Thần!”
Nàng cầu xin hắn, nhưng Hàn Tả Thần giống như không nghe thấy nàng nói gì, chỉ cười gằn một tiếng dứt khoát đưa tay lên làm một động tác đơn giản mà nhẹ nhàng. Mộc Tuyết Linh nhìn hắn sợ hãi, tầm nhìn của nàng càng lúc càng cao, thân hình cao lớn của hắn thấm đẫm máu đỏ, đằng sau đều là thi thể đồng môn sư huynh, đệ, tỷ, muội của nàng.
Bóng tối bao trùm, nàng không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng hét đau đớn vang lên.
“A!!”
Mộc Tuyết Linh ngồi bật dậy, mồ hôi đầm đìa làm ướt cả mảng lưng áo, nàng thở “hộc hộc” đau đớn, đôi tay loạn xạ xờ nắn chiếc cổ trắng nõn còn ẩn ẩn đau. Nàng thở dài một hơi nhẹ nhõm buông tay xuống, thả mình ngửa ra sau nằm lại trên giường.
Nghe kí chủ ngốc nhà mình vẫn ngu ngốc như đứa trẻ hét toáng lên, tiểu thỏ nhảy nhảy nhanh vào phòng nàng, nó hỏi han ân cần.
“Ngài sao vậy? Lại mơ thấy ác mộng sao?”
Mộc Tuyết Linh không trả lời nó, chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà, một hướng vô định.
Qua một lúc lâu nàng nói nhỏ: “Ta thật sự muốn giết hắn.”
Tiểu thỏ im lặng một lúc, nó thở dài. Chính nó cũng biết cách chết của nàng như thế nào ở những lần trước, dù có chạy đến đằng trời, hay là rời bỏ tông môn thì đều cũng sẽ bị nam chính Hàn Tả Thần tìm thấy và “khậc” đầu của nàng.
“Aizz sao số ta khổ vậy nè…”
Mộc Tuyết Linh than thở, lăn lộn trên giường như con cá chết khô.
Ngoài cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ, giọng nói quen thuộc vang lên làm Mộc Tuyết Linh cùng tiểu thỏ lạnh sống lưng.
“Sư tỷ, ta mang cơm sáng cho tỷ. Ta có thể vào không?”
Nàng bật dậy khỏi giường kêu gọi tiểu thỏ giúp đỡ.
– La, làm sao đây! Hệ thống, cứu, cứu ta đi!
“Hệ thống có việc, kí chủ ngài cố làm xong nhiệm vụ.”
Mộc Tuyết Linh oán giận hệ thống đáng ghét, lúc nguy nan mới biết ai là bạn. Nàng nghiến răng ken két.
– Khốn kiếp nhà ngươi, tên hệ thống đáng chết.
Hàn Tả Thần ngoài cửa chờ hồi lâu lại lên tiếng, giọng non nớt của thiếu niên mới lớn, hắn hỏi lại:
“Sư tỷ, ta có thể vào không?”
“À, a… đợi chút!”
Mộc Tuyết Linh hét lên, ngăn cản nam chính mở cửa bước vào. Theo tính cách của hắn, nếu để nói lần hai thì sẽ không bao giờ có chuyện nhắc tiếp đến lần ba.
Nàng lại nói vọng ra: “Ta, ta cần thay đồ, đệ để thức ăn trước cửa đi, lát ta mang vào.”
Không nghe thấy tiếng đáp trả, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi dài nghĩ rằng nam chính đã để đồ ở trước của và rời đi.
“Sao mới sớm mà rảnh rang mang đồ qua đây vậy, lẽ nào hắn muốn đi từng bước bắt đầu giết mình trong thầm lặng?”
– Không được!
Thay xong y phục mới, một màu trắng thanh thoát của tiên nhân, vận lên người Mộc Tuyết Linh mang lại cho người ta cảm giác thoát tục khó gần nhưng lại không thể cách xa. Ngũ quan không tinh xảo cũng không quá khô khan cho có, mà chỉ nhẹ nhàng đủ cho vừa mắt người nhìn. Chủ yếu cốt lõi lại chính là khí chất mà nàng toát ra.
Mộc Tuyết Linh đánh trận trong lòng, rón rén đi ra hướng cửa chính, người hơi hơi cúi xuống áp tai lên cửa nghe ngóng bên ngoài. Không nghe thấy gì, nàng di chuyển lên tấm màng giấy khung cửa chọc một lỗ nhỏ đủ cho một con mắt nhìn.
“Sư tỷ?”