Chương 2: Cốt truyện
*[Nam tần (xoay quanh nhân vật nam) thường thuộc thể loại huyền ảo, hành động, đặc biệt là cổ trang, luôn đặt nặng cốt truyện sâu sắc, lớp lang cùng phần kỹ xảo đặc sắc, chỉn chu.]
Quá khứ của Hàn Tả Thần cũng như bao nam chủ khác của thể loại này, có gia thế nhưng sa sút dần. Hắn có vị hôn thê, vị hôn thê đó là tuyệt sắc giai nhân nhưng bị hủy hôn ước, còn bị dè bỉu, đánh đập khi cố gắng níu kéo lấy cọng rơm duy nhất có thể cứu lấy cả gia tộc hắn.
Sau khi bị hủy hôn ước, gia tộc chỉ còn mỗi hắn thì lại chẳng thể làm được trò trống gì. Hắn nhịn đắng nuốt cay nỗi ô nhục mà lên đường xin gia nhập tông môn, khổ luyện mấy năm ở nơi dành cho ngoại môn nghèo nàn. Cuối cùng vào đến ngày thí luyện của tông môn, mọi sự chú ý đều đổ dồn lên người hắn, một kẻ trước giờ chưa bao giờ có thể làm được điều gì ngoài việc phải chịu sự sỉ nhục và thua cuộc.
Cũng chính sự khổ luyện mấy năm đó của hắn, giờ đây đã được đền đáp. Nguyệt Lam chân nhân đã để ý đến hắn và thu nhận hắn làm đồ đệ. Sau khi được nhận làm đệ tử chân truyền, cuộc sống của Hàn Tả Thần cũng không khả quan mấy, không những bị sư huynh sư tỷ khinh bỉ vì từng là đệ tử ngoại môn mà còn bị các đệ tử nội môn khác bắt nạt.
“Vì vậy nên, hắn lại nhẫn nhịn để sau này vả mặt bọn pháo hôi ngu ngốc đó, hơn nữa trong đó có cả ta nhỉ?”
Sau khi Hàn Tả Thần rời đi cùng Dương Tuyết, Mộc Tuyết Linh ngồi gõ bàn một lúc sau đó nàng ngẫm nghĩ một hồi về cốt truyện đã lâu mà nàng không nhìn tới, sự việc BUG ẩn đã hại nàng sống đi chết lại này có lẽ có liên quan đến một vài thứ trong cốt truyện.
Hệ thống nhạt nhẽo đáp lại: “Ký chủ, có lẽ là như vậy.”
“Cơ mà… ngươi không thấy kì lạ sao?”
Mộc Tuyết Linh như bị gõ một cái vào đầu, nàng đứng bật dậy, hai bàn tay đập “bộp” xuống mặt bàn thật mạnh. Nàng nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Chẳng phải ta xuyên đến đây trước khi hắn được sư phụ ta thu nhận làm đệ tử sao, vậy mà hắn còn ra tay chém chết ta đầu tiên nữa chứ!”
Tên khốn nạn đó!!! Tên chết dẫm đó!!
“Ta phải đi giết chết hắn ngay-bây-giờ!”
“… Ký chủ bình tĩnh đi, ngài không nên để tư thù cá nhân che mờ mắt mà không làm nhiệm vụ ưu tiên.”
Nghe con thỏ trắng đang ở trên bàn trước mặt nói, nàng cau mày nhìn nó một lúc lâu rồi quay mặt đi chỗ khác lầm bầm: “Nhiệm vụ đó… đến khi nào mới tìm được ra chứ. Còn hệ thống vô dụng ngươi chẳng giúp được gì cho ta hết.”
Một khoảng lặng bao trùm lấy cả gian phòng, cơ thể Mộc Tuyết Linh run run, tay nàng nắm thật chặt làm nhàu một góc váy. Nàng kể lể nỗi uất ức của mình cho con thỏ hệ thống vô dụng của mình nghe.
“Kiếp đầu của ta sau khi xuyên qua đây sống được hơn trăm tuổi, nghĩ rằng cứ thế yên bình trôi qua sau khi ta diễn hết phần đất của mình. Còn giúp đỡ hắn ta rất nhiều, vậy mà người chết đầu tiên lại là ta.
Tại sao kẻ như hắn được làm nam chính chứ? Mấy trăm năm giúp đỡ chỉ đổi lại là oán báo ân sao? Đến cả chết còn không cho ta chết đẹp một chút, tại sao luôn nhắm đến cổ ta mà chặt chứ?”
Con thỏ trắng đầu đầy hắc tuyến sợ hãi lắp bắp: “Ký, ký chủ…”
“Ta chưa nói xong!”
Đôi lúc tiểu thỏ thực sự sợ hãi ký chủ của mình, nhất là những lúc Mộc Tuyết Linh đang tức giận, nàng trong trạng thái này luôn lôi nó ra mà kể lể hết nỗi lòng, có khi còn gào hét chửi bới tên nào đấy làm nàng phải sống dựa vào sắc mặt hết nguyên một ngày.
– Cuộc sống ấy mà, cố lên nào…
Tiểu thỏ tự an ủi chính mình, nó phải cố gắng nghe hết một ngày ức chế của ký chủ đáng mến.
“Còn nữa nhé, tên đó là cái thá gì chứ? Muốn giết ai thì giết, muốn đồ sát ai thì đồ sát sao? Tên chết bầm đó nghĩ vui quá ha, nếu ta mà có nắm lá ngón trong tay thì đã thồn hết vào miệng hắn lúc hắn đến đây rồi aaaaa!!!….”
“Ký chủ ơi, ngài xả xong chưa thế?”
“…”
Không có tiếng trả lời, khoảng lặng lại cứ thế tiếp tục bao trùm.
Tiểu thỏ bất an suy nghĩ: Xong chưa? Chỉ mới nửa ngày thôi mà?
“Hầyyy…Ta có ý kiến cần bàn với ngươi đây tiểu thỏ hệ thống.”
Giọng nói Mộc Tuyết Linh nhẹ đi một chút sau khi thở dài một hơi, nàng nêu ý kiến muốn bàn chuyện với thỏ hệ thống của mình.
Tiểu thỏ hệ thống thở dài trộm, nó bĩu môi trong lòng: Sao số tôi nó khổ thế này? Làm sao để kí chủ bớt thần kinh lại bây giờ? Online chờ gấp, rất gấp aaaa.
“Có phải ngươi nói xấu ta không?”
“…”
– Còn có thể đọc tâm được bản hệ thống nữa sao?
Vẻ mặt trong lòng của nó hiện tại nhăn nhúm như búi trĩ bị dày vò đến thảm thương. Không nói lên lời, nó thở dài một hơi.
“Kí chủ, ngài nỡ lòng nào nghi ngờ người bạn cùng sinh ra tử với ngài như ta sao?”
Mộc Tuyết Linh lạnh lùng chỉ chích nó: “Hừ, ngươi đáng bị nghi ngờ.”
Tiểu thỏ tặc lưỡi, cũng lạnh nhạt hỏi lại: “được rồi, ngài có gì bàn với ta nào?”
Nghe nó hỏi vậy, Mộc Tuyết Linh nghiêm túc ngồi thẳng lưng. Nàng hỏi lại: “Bây giờ tên nam chính kia vẫn chưa mạnh lên đúng chứ?”