Chương 1: Lại... Lại sống lại rồi?
- Trang Chủ
- Hắn Đã Không Còn Như Trước - Tác giả: Mầu Ngọc Duyên
- Chương 1: Lại... Lại sống lại rồi?
Mộc Tuyết Linh ngồi bật dậy trong tiếng thở dốc khó khăn của chính mình, nàng nâng mắt liếc nhìn quanh căn phòng bản thân đang ở hiện tại một lượt rồi từ từ điều chỉnh hơi thở thật nhẹ nhàng. Nàng không trông mong gì về việc bản thân sau khi mở mắt ra là nhìn thấy cách bày trí của căn phòng này.
“Ta vậy mà lại… lại sống lại rồi sao?”
Mộc Tuyết Linh sống lại rồi, mỗi lần chết đi với cái chém dứt khoát của hắn, cảm giác thật sự rất thật và nó làm nàng không còn muốn làm cái nhiệm vụ hố trời hố đất của cái hệ thống đáng chết kia nữa.
“Chúc mừng ký chủ đã sống lại lần thứ 52, mong lần này ngài tìm được BUG ẩn.”
Giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên trong đầu Mộc Tuyết Linh, nàng xoa xoa thái dương đang nhức nhối.
“Ta đã cố lắm rồi, dù ngươi có hối đến mấy thì ta cũng chẳng thể tìm thấy nó.”
Mộc Tuyết Linh cau mày nhớ lại những lần nàng làm nhiệm vụ hố cha hố mẹ của hệ thống chó má này, rốt cuộc lỗi này chẳng thể tìm thấy mà khắc phục được.
“…”
Hệ thống với hình dạng con thỏ trắng nhỏ bị lời nói của nàng làm nó nhất thời không biết nói gì. Đúng như những gì Mộc Tuyết Linh nói và nó cũng đã chứng kiến, nàng đều đã hoàn thành nhiệm vụ được giao và lấp lại những lỗi sai sau những lần nàng nhận nhiệm vụ, thậm chí hệ thống chủ của nó còn rất hài lòng với tiến độ này nhưng không biết BUG ở chỗ nào bỗng dưng lại xuất hiện khiến cho nam chính quay ngoắt 180 độ. Hắn nâng kiếm đại khai sát giới, giết cả tông môn làm thế giới sụp đổ. Hệ thống chủ nổi giận kêu nó dùng toàn lực cho Mộc Tuyết Linh trọng sinh để nàng tìm ra cái BUG ẩn đó và tiêu diệt nó triệt để từ trong trứng nước nhưng đến nay đã trọng sinh đến lần thứ 52 rồi, nó và Mộc Tuyết Linh mãi không thể tìm thấy sơ hở nào.
Không nghe thấy hệ thống trời đánh của mình lên tiếng, Mộc Tuyết Linh thở dài mệt mỏi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ bên phải giường của nàng. Rèm xanh lục với hoạ tiết đường vân mỏng nhẹ phất lên theo gió, bầu trời dần dần chuyển sáng, tiếng chim chóc hót vang đầy trời. Nàng ngẫm nghĩ thời gian nam chính sẽ được Nguyệt Lam chân nhân tức là sự phụ của nàng nhận hắn làm đồ đệ trong buổi tổng kết thí luyện mười ngày sau.
“Ngươi nói xem, rốt cuộc hắn vì cái gì mà lại nhập ma đạo?” Mộc Tuyết Linh hỏi hệ thống, nàng vừa duỗi chân tay mỏi nhừ sau giấc ngủ của mình. Nàng bước xuống giường búng tay biến ra một bộ hồng y vận lên người, tiến lại gần bàn trà ngồi xuống ghế rót một ly trà lạnh.
Hệ thống nghe nàng hỏi, nó không biết phải trả lời sao cho đúng. Vì vốn dĩ nó không biết một cái gì cả, nếu để nói ra sự thật thì…
“Sư muội!”
Một giọng nói của nữ nhân vang lên làm hệ thống bị đứt đoạn suy nghĩ, Mộc Tuyết Linh quay qua nhìn chủ nhân của giọng nói kia đẩy cửa bước vào với vẻ mặt lo lắng. Nàng ta là Dương Tuyết, sư tỷ của Mộc Tuyết Linh.
“Sư tỷ?”
Mộc Tuyết Linh kinh ngạc nhìn nét mặt đang lo lắng của sư tỷ nàng, theo như những gì nàng nhớ. Dương Tuyết kiếp trước không hề có đến phòng nàng sau khi nàng trọng sinh, nhìn sư tỷ với một bụng hoài nghi. Mộc Tuyết Linh thấy bóng dáng quen thuộc đang tiến lại gần cửa phòng liền dừng lại, nhìn kĩ một chút người đang đứng ở cửa nhìn nàng. Mộc Tuyết Linh kinh hoảng cùng không chắc chắn trong lòng nhưng nàng vẫn giữ nét mặt vui vẻ khi Dương Tuyết đi đến ngồi bên cạnh mình.
“Tuyết Linh, muội ổn chứ, có đau ở đâu không?”
Dương Tuyết nghẹn giọng hỏi han, nàng ta đối với Mộc Tuyết Linh giống như tỷ muội ruột thịt, chỉ cần sư muội đau nàng ta liền không chịu nổi mà muốn chuyển cơn đau đó lên người mình.
Mộc Tuyết Linh mỉm cười nhẹ, nàng cầm lấy đôi tay của sư tỷ đang nắm chặt thành quyền, nhẹ giọng ôn nhu nói với nàng ta.
“Muội không sao, sư tỷ…”
Nói đoạn, nàng liếc mắt ra phía cửa nhìn người đang đứng đó không nhúc nhích, kéo dài giọng hỏi Dương Tuyết.
“Đó là…?”
Thấy ánh mắt cùng giọng điệu tò mò hỏi của sư muội đáng yêu nhà mình, Dương Tuyết nháy mắt chuyển từ lo lắng sang chợt nhớ ra gì đó rồi vui vẻ. Nàng ta quay lại nhìn thiếu niên đang bất động ở cửa phòng, kêu hắn đi vào trong.
“Hàn sư đệ, mau vào đi, đệ đừng đứng ngoài đó nữa.”
Tiếng “Hàn sư đệ” vừa thốt ra này của Dương Tuyết làm nàng như muốn nứt toạc, sự sợ hãi len lỏi trong tâm trí khiến Mộc Tuyết Linh nhớ lại cảnh bản thân bị hắn chém một đường rất “ngọt”. Nàng mỉm cười, một bên trong lòng oán than với hệ thống đáng ghét nhà mình, một bên tay phải nàng xờ xờ chiếc cổ ẩn ẩn có chút đau.
– Hệ thống hệ thống, ngươi mau ra đây cho ta!
“…”
– Đừng có giả chết cái đồ chết tiệt!
“Ký chủ… việc này có lẽ… là do những lần trước không ngăn cản BUG kịp thời nên, nên hiện tại nó đã sinh ra sự việc này…”
Hệ thống ngập ngừng, nó kinh hoảng nhìn Hàn Tả Thần, một nam chính lầm đường lạc lối trong 51 kiếp trước của ký chủ của nó. Vốn dĩ sự việc hiện tại không nên bị lệch đi quá nhiều như thế này.
“Sư tỷ, chào buổi sáng.”
Hàn Tả Thần mỉm cười, đôi mắt hắn như viên pha lê dưới mặt trời, sáng quắc nhìn chằm chặp Mộc Tuyết Linh khiến nàng rợn hết tóc gáy.