Chương 1 - Tiếng chuột kêu lúc nửa đêm (1)
Tôi đã trở thành một con chuột hamster.
Tôi thắc mắc tại sao nửa đêm lại có tiếng chuột.
Bộ lông vàng không mất đi vẻ óng ả ngay cả trong bóng tối, bốn cái chân
hồng hào dễ thương, bộ râu dài cử động mỗi khi má giật giật. Mỗi khi tấm vải đen tung lên và ánh sáng chiếu vào, đôi mắt xanh phản chiếu lên
song sắt…
…Đợi tí. Song sắt?
Lồng sắt?!
– Jjek?! (Tại sao?!)
Xem lại tình hình nào.
Tôi không chỉ là một con chuột hamster, tôi còn là một con chuột bị nhốt trong lồng, được chở đến một nơi nào đó.
*
Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch.
Chiếc lồng sắt nhốt tôi rung chuyển dữ dội. Khi nó rung lên và di chuyển, cơ
thể nhỏ bé của tôi lăn tứ phía và liên tục va vào mọi thứ.
Đứa nào? Đứa đang lái xe vậy? Đi an toàn chút coi!
Thịch!
Cơ thể nhỏ bé của tôi lại bị đập vào một góc tường, cú va chạm làm mông tôi đau nhói.
Tiếng ngựa hí vang vọng. Trải nghiệm chuyến đi này thật tuyệt vời. Nếu nó
tuyệt vời như thế này lần thứ hai, tôi sẽ phải đi gặp Yeomra (1).
Tôi đang đi đâu vậy? Tại sao tôi lại trở thành một con chuột? Bên cạnh đó,
tại sao chúng tôi lại cưỡi ngựa mà không phải ô tô, xe buýt hay tàu?
Thật không công bằng. Nó thực sự không công bằng. Rõ ràng đến mức giải thích nó cũng vô lý, nhưng tôi là con người, không phải hamster!
‘Đúng! Tôi là người!’
Bae Soo Hyun. Năm nay 27 tuổi. Cho dù đó là một con đường đầy chông gai, tôi vẫn tiếp tục sống thay vì bỏ cuộc.
Cuộc sống của tôi giống như Thứ Hai, Thứ Ba, Thứ Tư, Thứ Năm, Thứ Sáu, Thứ
Sáu, Thứ Sáu, nhưng tôi vẫn tin rằng một ngày nào đó sự chăm chỉ của
mình sẽ được đền đáp xứng đáng.
Và sau nhiều năm làm việc chăm
chỉ, mặt trời cuối cùng đã mọc. Trò chơi mà tôi đã dồn hết tâm huyết để
phát triển đã trở thành một cú hit.
‘… Tôi chết rồi à?’
Phải. Tôi đã chết.
Khi nỗi lo lắng được trút bỏ, ký ức cuối cùng bắt đầu tràn ngập tâm trí tôi từng chút một.
Tôi đã nhận được khoản tiền đầu tiên cho trò chơi của mình và cảm thấy như
thể con mình đã thành công ở phòng vé, tôi không thể kiểm soát được trái tim đang đập thình thịch của mình khi phóng về nhà…
Lạch cạch.
Vào lúc đó, chiếc lồng lắc lư như thể tôi sắp nhảy ra ngoài. Khi tôi lăn
sang phía bên kia của lồng và đập đầu vào tường, nhiều màu sắc khác nhau hiện ra trong tầm nhìn của tôi.
‘Đùa nhau à?’
Tôi bực mình dùng đôi chân nhỏ đá vào song sắt, cách đó không xa có một giọng nói vang lên.
“Ta xin lỗi.”
Một giọng nói lạ, trầm và thân thiện.
“Cố chịu nào.”
Nhưng tôi nghĩ mình đã nghe những lời này từ đâu đó rồi.
‘Tôi xin lỗi. Cố lên. Chị sẽ sớm đưa em về nhà mới.’
Ồ, tôi nhớ rồi.
Khi qua đường trước nhà, tôi đụng phải một em nhỏ đang ôm lồng chuột đi vội và bị đẩy xuống đường khiến ô tô đâm vào người.
Vào thời điểm đó, tôi đã cảm nhận được cái chết của mình theo bản năng. Cái chết đến đột ngột, kiểm soát các giác quan của tôi, và khi ý thức của
tôi bắt đầu mờ dần…
Lấp lánh.
Màu xanh lóe lên trước mắt tôi.
‘Không, chờ đã…xanh?’
[Hello world!]
Đột nhiên, tôi nhìn thấy cửa sổ hệ thống màu xanh xuất hiện trong tầm nhìn của mình.
Đó là một cụm từ rất quen thuộc. Đó là câu cơ bản nhất mà bất kỳ ai đã
từng lập trình sẽ biết. Khi mới mở bất kỳ chương trình nào lên, cụm từ
này sẽ xuất hiện.
Một vài cửa sổ lần lượt hiện lên trên cửa sổ hệ thống.
[Đã xác nhận kết nối. Kiểm tra dữ liệu.]
[Sắp xếp nhiệm vụ.]
[Tính toán giá trị kỳ diệu.]
[Chỉ có thể đọc một số dữ liệu.]
[…Hoàn tất đồng bộ hóa 0%.]
‘Đây là gì? Dữ liệu? Nhiệm vụ? Đồng bộ hóa…?’
Khi một loạt những điều vô nghĩa xảy ra, tôi thậm chí không biết phải ngạc nhiên về điều gì.
Trong khi tôi đang choáng váng và sốc, con ngựa đã di chuyển nãy giờ cuối
cùng cũng dừng lại. Chủ nhân của giọng nói dường như đã xuống với cái
lồng sắt. Tiếng ồn đã ngừng, nhưng bụng tôi vẫn còn quặn lên.
Tôi đang run rẩy trong cơn gió lạnh thổi từ đâu đó, và một giọng nói khác vang lên.
“Điện hạ, ngài thật sự sẽ không vứt nó đi sao?”
…Điện hạ?
Tôi được đưa xuống ngựa và bây giờ họ đang nói chuyện với ‘Điện hạ’? Dùng
‘Điện hạ’ ở Hàn Quốc thế kỷ 21? Loại câu chuyện này như thuộc về mấy ông già mặc áo rồng trong phim cổ trang mà tôi đã xem khi còn nhỏ.
Một giọng nói trầm thấp theo sau.
“Đó chỉ là một con non rơi ra khỏi ổ. Nó không đáng thương sao?”
“Tôi xin lỗi, thưa ngài. Đó là một con ma thú con. Khi chúng trưởng thành, chúng sẽ dụ dỗ con mồi của chúng…”
Tôi nheo mắt sục sạo khắp cơ thể bé nhỏ của mình.
Dụ dỗ ai đó với cơ thể này? Sao có thể? Tôi không phải là một con ma thú,
tôi chỉ là một con hamster bình thường thôi. Nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng
nếu họ nghiêm túc như vậy, nó có vẻ sẽ hợp lý.
Người đàn ông trầm giọng lạnh lùng cắt ngang lời nói của đối phương.
“Nó vẫn còn là một con non.”
“Đó là những gì tôi đã nói, thưa Điện hạ.”
“Ừ, nó chỉ là một con non.”
“Điều quan trọng là nó là con của một con ma thú!”
‘Họ không thể ngừng nói về con non sao? Tôi cảm thấy hơi…’
Trong khi tôi lặng lẽ càu nhàu, giọng nói của người đàn ông vang lên, đầy giận dữ.
“Ngươi có vấn đề với quyết định của ta?”
Đây là một câu hỏi, nhưng sự đáng sợ trộn lẫn trong mỗi âm tiết chỉ muốn một câu trả lời.
Giọng đối phương run run khi trả lời.
“Làm sao tôi có thể có ý kiến về ngài Công tước?”
“Tốt. Ta sẽ nuôi nó. Ngươi nghĩ rằng ta yếu hơn một con thú nhỏ hơn nắm tay của ta không?
Không chỉ là ‘Điện hạ’, mà là ‘Đại công tước’?
“Ta đã phái người đến điền trang, bảo bọn họ chuẩn bị nhà. Sẽ thật lố bịch nếu chỉ giữ nó như một vật trang trí.”
“Ngài có thể nuôi một con chuột bình thường. Tôi có nên bảo họ tìm một con không?”
“Không. Đừng bắt ta lặp lại.”
“…Vâng.”
Ngài thật cứng đầu.
Tiếng áo giáp loảng xoảng vang vọng theo từng bước chân nặng nề khi anh ta
chộp lấy lồng của tôi. Nghe như thể hắn đang leo cầu thang, và không khí xung quanh tôi ấm dần lên.
Có vẻ như bên ngoài đang là mùa đông. Tôi qua đời vào mùa hè, và chỉ đến bây giờ tôi mới một lần nữa nhận ra
hoàn cảnh của mình bất thường như thế nào.
Người này đưa tôi vào một căn phòng và cởi bỏ tấm vải che lồng cho tôi.
“Chà, chúng ta đến rồi.”
Tôi thu mình vào một góc, cuộn người lại và tuyệt vọng giả vờ như đang ngủ.
Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy mình nên làm thế. Tôi thậm chí không thể nói
một cách đàng hoàng, và nếu tôi nói, tôi có cảm giác như anh ấy sẽ chém
đầu tôi vì tôi là một con ma thú.
‘… Làm thế nào mà số phận của tôi lại thành ra thế này?’
Trả lại nhà mới cho tôi. Thành tựu của tôi. Tương lai vàng son mở ra rực rỡ của tôi…!
“Tsk..”
Người kia tặc lưỡi. Hắn dường như thở dài thườn thượt.
‘Tôi biết tình cảnh này đau lòng, nhưng sao ngài lại tặc lưỡi’.
Lưỡi của tôi không cảm thấy ổn, ngay cả khi tôi cố cuộn nó. Ôi không. Chúng ta không nên nhìn thấy nhau. Tôi nên giả vờ ngủ…
“Không có thứ gọi là tình thương sao?”
Hắn lẩm bẩm.
‘…Tình thương gì?’
“Nếu họ nhìn vào đôi mắt trong sáng, thuần khiết này trước khi nó là một con thú…”
‘Trong… Cái gì? Mắt làm sao? Ngài đang nói về tôi à?’
“Phải, không có thứ gọi là lòng trắc ẩn. Ta đã đi quá xa về phía bắc sao? Ngươi trông rất lạnh đấy. Tsk tsk.”
Đột nhiên, hắn mở lồng, sau đó một bàn tay thô to nắm lấy tôi.
– Jjii. (Huh?)
Lúc đó tôi quá bất ngờ và quên mất là phải giả vờ ngủ, mở to mắt nhìn hắn.
Đồng thời…
[Đồng bộ hóa hoàn tất 50%.]
[Kyle Jane Meinhardt. Đại công tước xứ Blake.]
Cửa sổ hệ thống lơ lửng bên dưới khuôn mặt hắn.
Đợi đã.
‘… Tôi đã nghe về cái tên này ở đâu rồi? Tôi đã nghe nó ở đâu trước đây?
‘
Không để ý đến sự trầm ngâm của tôi, anh bế tôi lên với đôi bàn tay đầy sẹo
và chai sần. Sau đó, hắn xoa vùng lông mềm mại lên trên má tôi. Không,
đợi một chút. Này.
“Làm tốt lắm, Cashew. Chắc hẳn ngươi đã rất chán suốt quãng đường tới đây.”
Chán thôi à? Tôi đã bị sốc và kinh hãi.
Không, bên cạnh đó. Cái quái gì vậy? Làm gì thế? Bằng cách nào đó, người đàn
ông đẹp trai, hơi điên trước mặt tôi nâng tôi lên… Này! Đừng hôn tôi!
– Jjeek, jjik. Jjiiiik. (Ngài yêu một con chuột à?!)
“Rồi rồi. Ta hiểu cảm giác của bạn.”
‘Ngài nói ngài hiểu là sao? Ngài không hiểu gì cả!’
Hắn hôn tôi như khao khát tình yêu… Hôn…
– Jjik! Jj-jjiek! Jijik! Jjik! (Tên khốn! Ngài đang làm cái quái gì vậy?!)
“May quá.”
– Jjiik! (Tôi đã bảo dừng lại!)
“Ngươi có thích ta không?”
Ngài không nghe tôi nói sao?!
‘…Đợi đã. Khuôn mặt này.’
Tôi liếc nhìn khuôn mặt hắn, trong một khoảnh khắc sáng lên rất rực rỡ.
Nước da của hắn ta không thể nhìn thấy rõ ràng. Da hắn trông nhợt nhạt nhưng săn chắc, lông mày rõ nét, hắn có mái tóc sẫm màu và đôi mắt đỏ; một
người đàn ông có vẻ ngoài quyết đoán và đẹp trai…
— …Jjeek? (Đại công tước xứ Blake?)
Tôi nhớ rồi. Đại công tước phương Bắc, Kyle.
Đó là một nhân vật phụ trong tiểu thuyết mà tôi đã đọc cách đây vài ngày trên đường đi làm.
Hắn là một nhân vật đã chết ở giữa câu chuyện, và ngay khi kết cục đau khổ
của hắn được xác nhận, tôi nhớ đã bỏ dở nó mà không do dự.
Sở dĩ
tôi nhớ đến hắn, người không phải nam chính hay nữ chính, là vì hắn có
cuộc sống khó khăn nhất trong số hàng chục nhân vật trong tiểu thuyết.
Đến mức tôi không nhớ nổi đã bao nhiêu lần tôi than thở cho số phận lạnh lùng như tính cách của hắn.
‘Vì thế…’
Tôi đã chết, nhưng tôi xuyên vào một cuốn tiểu thuyết?
“Cashew?”
Cashew. Đó là tên của tôi— Không, đó là tên của con hamster này.
Kyle nhìn tôi thật kỹ. Hắn có vẻ lo lắng rằng tôi có thể đã bị đau. Có rất
nhiều sự dịu dàng đến mức đôi mắt ấy như đang phân tích từng li của cơ
thể nhỏ bé của tôi, thật phiền mà.
Ngài sẽ xiên một lỗ trên người con chuột con này đấy. Đừng nhìn chằm chằm vào tôi nữa. Tôi nhanh chóng quay đầu lại và lườm anh ấy bằng ánh mắt vô lễ nhất.
“Cái nhìn đó…”
Vâng, nó đẫm máu, phải không? Ngài có sợ không? Ngài có bị nổi da gà không?
Tôi trông giống như một ma thú nguy hiểm, phải không?
[Lạnh lùng và nghiêm khắc. Sạch sẽ và kỹ lưỡng đến mức anh ta trở thành một kẻ cuồng sạch sẽ. Xấu tính và tàn nhẫn.]
Đặt tôi xuống. Tên cuồng hôn chết tiệt.
“Ngươi thật dễ thương khi nhìn ta như thế.”
Ngài lạnh lùng đến mức có thể chết cóng cơ mà?! Buông tôi ra! Buông ra! Nó
nói rằng ngài là một tên cuồng sạch sẽ! Nó nói rằng ngài kỹ lưỡng! Rằng
ngài xấu tính! Rằng ngài là tàn nhẫn!
– Jjiik! (Bỏ ra!)
Suốt một thời gian dài sau đó, tôi phải chịu đựng sự tự mãn phi thực tế và những nụ hôn rùng rợn trên tay Công tước.
Tên này…
Không, cứu chuột!
(1) Thần chết của Hàn Quốc